Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 140: Mưu toan lấy quyền đè người (1)

Vương Kim Thánh mặc dù không cam lòng, nhưng nếu thúc phụ của chính mình đều đã nói như vậy, hắn cũng chỉ đành chờ ở chỗ này.
Vì vậy, tiếng hát lại nổi lên, nhóm vũ nữ ca kỹ cũng đều tiếp tục.
Tiếp tục tấu nhạc tiếp tục múa!
Không bao lâu sau, bên ngoài liền truyền đến thanh âm ngựa hí.
Ngay sau đó lại có thanh âm mở đóng cửa xe ngựa vang lên.
Có người đến!
Vương Thanh Tuyền cùng Tôn Liên Thắng đều đứng lên, mặt nở nụ cười mà đi về phía cửa.
Vương Kim Thánh cũng vội vàng đi theo, nội tâm cũng có chút kích động.
Mới vừa rồi hắn đã từ trong miệng thúc phụ nhà mình hỏi tới thân phận của vị đại nhân này.
Trung Thư Giám đương triều, chưởng sự ngoại phòng của nhà họ Khương ở Nam Hà, Khương Vạn Sơn.
Ở Đại Tấn, Trung Thư Giám là quan lớn, chưởng quản phác thảo chiếu lệnh cho Hoàng Đế, có trách nhiệm tuyên bố chiếu thư.
Mặc dù không bằng chức Lục Thượng Thư, nhưng cũng là chức vụ trọng thần phụ tá trọng yếu, một lời một hành động cũng có thể ảnh hưởng đến chính lệnh của Hoàng Đế.
Đương nhiên, ở trong loạn thế này, chính lệnh của Hoàng Đế khó ra khỏi Trung Châu, chẳng qua là chức vụ trong triều, cũng sẽ không để cho Vương Thanh Tuyền coi trọng như vậy.
Chân chính để cho hắn để ý, vẫn là thân phận nhà họ Khương ở Nam Hà của Khương Vạn Sơn, cùng với một phần chiếu lệnh từ Hoàng Đế hắn nắm giữ trong tay.
Nhà họ Khương ở Nam Hà cùng nhà họ Vương ở Lang Gia đều là một trong bảy vọng họ.
Nếu chiếu lệnh của Hoàng Đế có Trung Thư Giám của vọng tộc đề cử, cái này coi như hoàn toàn khác nhau.
"Ha ha ha, Khương đại nhân đêm tối tới, Vương mỗ không có từ xa tiếp đón a! " Vương Thanh Tuyền cười lớn dẫn một người đàn ông trung niên mặc thường phục, nhìn chừng năm mươi tuổi nghênh đón vào bên trong nhà.
"Tiểu tử Vương Kim Thánh, gặp qua Khương thế thúc. " Vương Kim Thánh đúng lúc sáp lại, cung kính hành lễ nói.
"Ha ha ha, thì ra là hiền chất a, mười năm trước khi thấy ngươi, ngươi mới lớn nhiêu đây. " Khương Vạn Sơn cười lớn khoa tay đến bên hông, sau đó ngồi ở trên ghế chủ tọa bàn rượu, hỏi, "Phụ thân ngươi vẫn tốt chứ?"
"Gia phụ hết thảy bình yên, cũng thường xuyên nhớ thế thúc ngài. " Vương Kim Thánh hiện tại đang làm bộ lộ ra một bộ dáng ngoan ngoãn.
"Nhớ ngày đó Vương Tướng đứng hàng Tam Công(*), lại là Lục Thượng Thư, nếu không phải có hắn cất nhắc, cũng không có ta hôm nay."
(*)Tam công (ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo)
Khương Vạn Sơn đầu tiên là nhớ lại năm xưa một hồi, sau đó nói ngay vào điểm chính "Ta là người từ trước đến giờ tri ân báo đáp, nơi này có một phần chiếu lệnh phong thưởng của Hoàng Đế, vừa vặn dùng để báo đáp ân của Vương Tướng."
Vừa nói, hắn liền từ trong tay áo lấy ra một tấm lụa vàng bên trên có viết văn tự, trải ra, đem nội dung bên trong triển hiện vào mắt ba người Vương Kim Thánh, Vương Thanh Tuyền, Tôn Liên Thắng.
". . . Huyện Lệnh huyện Cự Hà Thôi Hằng công diệt phản quân Yến tặc có công, trẫm phong làm Uy Viễn tướng quân, ban cho hoàng kim ba trăm lượng, ban cho một tấm binh phù, có thể mộ binh một trăm ngàn."
Híz-khà zz Hí-zzz!
Ba người Vương Kim Thánh thấy nội dung bên trong cái chiếu lệnh này, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Những phong thưởng ở trước thật ra thì đều không coi vào đâu, Uy Viễn tướng quân chẳng qua là võ quan phẩm cấp Ngũ Đẳng mà thôi, mặc dù đồng cấp với Quận Trưởng, nhưng đều không bị bọn họ coi ra gì.
Chân chính không hợp thói thường là một điểm cuối cùng.
Có thể mộ binh một trăm ngàn!
Cái này liền ý nghĩa có thể danh chính ngôn thuận chiêu mộ một trăm ngàn quân lính, không cần lại lén lén lút lút nuôi dưỡng tư binh, cũng không cần lo lắng vì không có đại nghĩa danh phận mà bị quần hùng thảo phạt.
Thậm chí còn có thể phất cờ hiệu vì triều đình hiệu lực đi công kích người khác.
Nhất định chính là có thể quang minh chính đại tạo phản a!
Chỉ cần có quyền lực này, ngôi vị Châu Mục dễ như trở bàn tay, Tiên Duyên của Phong Châu cũng là tất cả nằm trong lòng bàn tay!
Phong thưởng như vậy lại muốn cho cái tên Thôi Hằng đó? !
Vương Kim Thánh nhìn mà vừa giận vừa đố kỵ, con ngươi đều đỏ.
"Thế nào, hiền chất nhìn rất là tức giận? " Khương Vạn Sơn chú ý tới thần thái của Vương Kim Thánh, cười nói "Yên tâm, cái phong thưởng này cùng tên Thôi Hằng viết phía trên không có chút quan hệ nào, đây là của ngươi."
"Cái gì? " Vương Kim Thánh vừa mừng vừa sợ.
Lúc trước Vương Thanh Tuyền chỉ nói cho hắn Khương Vạn Sơn sẽ mang lại cho hắn chỗ tốt cực lớn, lại không nghĩ tới lại sẽ là cái này.
Mình có thể đạt được quyền lực mộ binh một trăm ngàn!
Hơn nữa còn là từ trong tay cái tên Thôi Hằng đó đoạt lại, cái này thì quá sướng rồi!
Bất quá, hắn lại có chút nghi ngờ, nhìn về phía Khương Vạn Sơn hỏi, "Thế thúc, nhưng trên chiếu lệnh này viết rõ ràng là. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận