Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 57: Tiên Tôn nhậm chức (1)

Còn có chính là màu trắng đại biểu yêu, nói là màu trắng thật ra thì càng giống như là ánh sáng bạch ngọc tinh khiết hoàn mỹ, ấm áp thanh nhã, là một loại màu sắc mang đến cho người cảm giác tốt nhất.
Cái màu sắc ánh sáng này, một chút xíu cũng không có, Thôi Hằng còn chưa có thu thập được tâm tình yêu.
Chỉ có thể thông qua tâm thần cảm ứng được xác thực tồn tại loại ánh sáng này.
"Vui, giận, bi, sợ, ác, dục, thu thập sáu loại tâm tình này đều có phương pháp đại khái, nhưng yêu lại không đầu mối gì. " Thôi Hằng thầm nghĩ trong lòng "Có lẽ tiếp theo khi làm Huyện lệnh xử lý vụ án, có thể tìm thấy một ít manh mối."
Sau đó, hắn lại lấy ra


Phi Hà Kiếm Thủ bí kíp


tịch thu được từ hòa thượng Huệ Thế, hơi lật xem một lượt liền xác nhận, đây chính là phiên bản rút gọn của


Tiên Hà Kiếm Quyết


.
Bất quá, lúc ban đầu


Tiên Hà Kiếm Quyết


cũng không có phân chia cảnh giới võ công.
Mà trong


Phi Hà Kiếm Thủ bí kíp


có tiến hành phân chia tỉ mỉ đối với cảnh giới võ công, cùng cảnh giới võ đạo mà Bùi Thanh Thư cùng Lý Minh Quỳnh miêu tả hoàn toàn giống nhau.
Luyện Hình, Nội Dưỡng, Khí Cảm, Súc Khí, Dịch Cân, Tẩy Tủy, Ngưng Khí, Hóa Khí, Huyền Quan, Tiên Thiên, Nội Cảnh.
Hóa Khí có thể xưng Tông Sư, Huyền Quan là Đại Tông Sư, Tiên Thiên chính là được gọi là Tiên Thiên Đại Tông Sư, Nội Cảnh tức là tuyệt đỉnh giang hồ, có thể nói là tồn tại vô địch thiên hạ.
"Không có Thần Cảnh, cũng không có Nhân Tiên, Địa Tiên... " Ánh mắt Thôi Hằng lóe lên, luôn cảm thấy trong này có gì kỳ hoặc, nhưng bị trở ngại vì tin tức quá ít, cũng không đưa ra được kết luận gì.
Còn có một số thứ để cho hắn cực kỳ ngoài ý muốn.
Giai đoạn chia là “Nội Cảnh” ở trong bộ bí kíp này, tựa hồ chỉ tương đương với luyện khí tầng sáu.
Cùng luyện khí tầng 8 hắn đoán khi trước chênh lệch khá xa.
"Chẳng lẽ Thần Tàng là một cái cảnh giới khoảng cách tương đối rộng, bao hàm luyện khí tầng bảy đến tầng chín? " Thôi Hằng khẽ nhíu mày, thầm nói "Hay là..."
...
Trong lúc Thôi Hằng chỉnh lý lại thu hoạch của bản thân, Lục Tranh Minh cũng hành động.
Mặc dù võ công của hắn đã sớm bị phế bỏ, nhưng sau khi một tia pháp lực yếu ớt của Thôi Hằng trị liệu cho, võ công của hắn đã khôi phục được trạng thái toàn thịnh, cũng tức là cảnh giới Ngưng Khí.
Điều này làm cho Lục Tranh Minh đối với Thôi Hằng cảm tạ ân đức, sau khi đổi lại một thân trường bào danh giá, hắn đêm đó liền đi tìm "Tiền tài trợ ".
Huyện Tôn đại nhân muốn làm nghi thức hoan nghênh, để cho người trong toàn huyện đều biết đổi Huyện lệnh, cái này tất nhiên là cần gióng trống khua chiêng vào thành.
Nhất định phải tiêu tiền, bỏ ra số tiền lớn.
Nhưng mà Lục Tranh Minh bản thân không có tiền, cũng chỉ phải đi tìm một người bạn tù khi trước.
Triệu Quảng gần đây tâm tình rất không tồi, bởi vì những người cùng đi trộm mộ với hắn tất cả đều chết hết, trên đời liền không còn người nào biết hắn đã từng làm trộm mộ.
Từ nay về sau, hắn có thể thật vui vẻ mà làm một tên phú ông.
Tối hôm đó, trong tay Triệu Quảng xách một cái bầu rượu, nằm ở trên ghế xích đu, thoải mái nhàn nhã uống chút rượu, bình phẩm bầu trời đêm, sảng khoái biết bao.
Đột nhiên, một vệt bóng đen từ bên ngoài bay vào, rơi vào bên cạnh của hắn, đem bầu rượu trong tay hắn cướp đi, cười nói: "Triệu Tam nha, còn nhận ra gia gia của ngươi ta sao?"
Ầm!
Triệu Quảng thoáng cái không ngồi vững, trực tiếp té xuống đất.
Hắn từ trong chóng mặt trong nháy mắt giải rượu, nhìn chằm chằm người vừa tới, lúc này cả kinh nói: "Lục gia, ngài, ngài làm sao từ trong tử lao đi ra?"
Ba năm trước đây, khi hắn mới vừa lưu lạc đến huyện Cự Hà, bởi vì quả thực quá đói, liền trộm hai cái bánh bao ăn.
Không ngờ cái cửa hàng bánh bao kia lại do cậu hai trong đại tộc Hoàng gia mở, ngày đó hắn liền bị tóm vào tử lao, nhốt ở phòng giam cách vách Lục Tranh Minh.
Vẫn là nhờ Lục Tranh Minh dạy hắn một chút thủ đoạn, lúc này mới thành công miễn tử, còn được thả ra.
"Gia gia ta gặp quý nhân giúp đỡ, từ nay về sau chính là huyện thừa của huyện Cự Hà này. " Lục Tranh Minh cười hắc hắc, giống như là rất đắc ý.
Hắn dĩ nhiên không phải đắc ý vì ở lại làm một cái huyện thừa nho nhỏ, mà là vì chính mình làm thủ hạ của Thôi Hằng mà cảm thấy tự hào.
"Chúc mừng gia gia thoát được đại nạn, về sau ngài có cần gì, cứ tới tìm ta là được, Triệu Tam ta cái gì cũng không nhiều, chỉ là nhiều tiền, hắc hắc! " Triệu Quảng liền vội vàng gật đầu nói.
Hắn là một người rất nặng ân nghĩa, Lục Tranh Minh đối với hắn có ân cứu mạng, hắn sẽ báo đáp gấp bội.
Về phần trọng phạm diệt môn như Lục Tranh Minh làm sao lên làm Huyện thừa, hắn mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng sẽ không chủ động hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận