Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1021: Vu oan giá họa, Thần Tướng lâm Tiên Thổ (2)

"Đừng có nhìn ta như vậy." Người thần bí khẽ lắc đầu, mặt mũi tràn đầy nụ cười, cũng nắm chắc thắng lợi trong tay: "Dám tới đây nhìn trộm, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước mới đúng."
Hắn cũng không có nói thêm gì với "Thôi Hằng" đã bị vây, chỉ khẽ nhấc tay phải lên.
Giải thích xong câu này, cái bóng dưới chân "Thôi Hằng" dựng đứng lên, giống như là một cái túi cực lớn, nhanh chóng bao cả người "Thôi Hằng" vào bên trong.
"Trấn!" Người thần bí cười lạnh một tiếng, nâng lên tay phải lại chậm rãi đè xuống.
Cùng lúc đó, cái túi bóng bao vây "Thôi Hằng" lại cũng đang chậm rãi hạ xuống, chậm rãi khôi phục lại hình dạng cái bóng như trước.
Mà bị bao phủ ở bên trong, "Thôi Hằng" thì giống như là đã từ bỏ phản kháng, không nhúc nhích, chuẩn bị ngồi chờ chết.
Không lâu sau, một bộ hóa thân do Thôi Hằng sáng tạo ra đã bị lực lượng của người thần bí luyện hóa thành hư ảo, chỉ còn lại lực lượng khí tức thuần túy nhất, bản chất nhất bị bao phủ trong cái bóng.
"A, không chịu nổi một kích." Người thần bí cười lạnh một tiếng, vẻ mặt rất là khinh thường.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng chụp lấy cái bóng, chuẩn bị thu lấy cỗ lực lượng khí tức này tiến hành kiểm tra: "Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc là ngươi có lai lịch như thế nào mà lại lớn gan như vậy!"
Thế nhưng là cỗ lực lượng này mới vừa đến tay thì lòng bàn tay người thần bí giống như là biến thành khối băng rơi vào trong lửa, bốc lên khói đặc màu tím đen.
"Nhân Hoàng chi lực!"
Người thần bí lập tức kêu thảm lên, sắc mặt trở nên cực kỳ trắng bệch, vội vàng huy động cánh tay định ném lực lượng khí tức này ra ngoài.
Nhưng vẫn không hề có tác dụng gì, lực lượng khí tức của Nhân Hoàng hậu nhân đó hoàn toàn không vung ra được.
Giống như giòi trong xương.
Mà chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, toàn bộ tay phải và cánh tay phải của người thần bí đã bị ăn mòn thành cặn bã.
Bộ phận này đã triệt để không có khí tức sinh mệnh, rơi xuống mặt đất hòa lẫn với bụi đất cát đá.
Không có gì khác nhau.
Nhưng mà lực lượng khí tức Nhân Hoàng hậu nhân đó cũng không có đình chỉ ăn mòn, còn trở nên nghiêm trọng hơn, nhanh hơn.
Bả vai, lồng ngực, cổ, bụng và các bộ phận tiếp theo của người thần bí đều bị nhanh chóng ăn mòn, biến thành bụi đất cát đá cặn bã, không lâu sau, toàn thân hắn đều biến thành như vậy.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho người thần bí này mất đi nhục thân trong nháy mắt.
Cũng may thần hồn chi lực của hắn đủ mạnh mẽ, có thể độc lập tồn tại, cho dù không có nhục thân thì cũng có thể dùng trạng thái thần hồn trường tồn với đời.
Đáng tiếc, lực lượng khí tức Nhân Hoàng hậu nhân vẫn đang tiếp tục ăn mòn.
Thần hồn cũng không thể tránh thoát.
Chỉ trong chốc lát, người thần bí này đã hình thần câu diệt, nhục thân thành bã vụn, thần hồn bị ăn mòn thành hư vô.
Mà cỗ lực lượng khí tức này vốn là nước không nguồn, cây không gốc rễ, sau khi hoàn thành ăn mòn thì dần dần tiêu tán, trở nên ảm đạm.
Nhưng ngay lúc này, một ngọn lửa màu u lam bên trong mật thất bỗng nhiên sáng rỡ lên.
Mỗi một đốm lửa đều buộc vòng quanh một cái gương mặt quỷ dị, trong hốc mắt trống rỗng như ẩn chứa ánh mắt lợi hại nhất trên đời này, nhìn chằm chặp khí tức Nhân Hoàng hậu nhân đang dần tiêu tán.
Ầm!
Cỗ lực lượng khí tức này bỗng nhiên vỡ vụn, căn nguyên bản chất nhất trong đó lộ ra.
Ngay sau đó, trong mật thất vang một giọng nói quỷ dị.
"Nhân Hoàng chi lực, Nhân Hoàng hậu nhân? ! Hóa ra là ngươi!"
Trong giọng nói này tràn đầy cảm xúc phẫn nộ.
Nhưng cho dù ngọn lửa màu u lam này lay động như thế nào thì lực lượng của hắn cũng không thể thẩm thấu đến bên ngoài mật thất này.
Bản thể của hắn vẫn không thể nào giáng lâm dương gian.
"Nơi này đã bị người khác phát hiện, thời gian của ta không nhiều lắm.”
"Nhất định phải kêu Phù Trình tăng thêm tốc độ mới được, tranh thủ nhanh chóng giáng lâm đến dương gian!”
"Tận dụng thời cơ!"
...
Trung Đô, bên trong Vũ Đạo Học Cung.
Ánh mắt Thôi Hằng vượt qua hư không trùng điệp, rơi vào mật thất bên trong chỗ sâu nhất trong cung điện đô thành Ngô quốc, nhìn ngọn lửa màu u lam đó, nghe giọng nói âm trầm đáng sợ.
"Dương gian?" Lông mày của hắn hơi nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng: "Dương gian là chỉ cái gì, là tên gọi tương ứng với chỗ của hắn? Chẳng lẽ chỗ của hắn chính là âm phủ?"
Nghĩ tới đây, Thôi Hằng cảm thấy rất có thể là như vậy.
Bởi vì cho dù là lực lượng có tính chất lạ lẫm mà hắn cảm nhận được lúc trước hay là tình huống dị thường phát hiện được ở trong mật thất này đều lộ ra vận vị âm u, tịch diệt, tử vong.
Giống như là tất cả đều trầm luân, tất cả đều rơi vào tĩnh mịch.
Rất giống âm gian.
"Nhưng mà cho dù chỗ của hắn là như thế nào thì sinh linh muốn giáng lâm này có thực lực cực mạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận