Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 981: Vô Thượng Chân Tiên Thể, thần hồn "không thể tổn thương" (3)

Ầm!
Vô số bụi mù dâng lên tạo thành một cái đám mây hình nấm, đại địa cũng bị chấn cho gợn sóng không thôi, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, giống như là có một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống vậy.
Bụi mù tràn ngập, hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng Tưởng Bình, nhưng tất cả mọi người đều biết, lúc này hẳn là hắn đang nằm sấp trong cái hố bị chính hắn đập ra, không nhúc nhích.
Giờ này khắc này, tất cả những người đang chăm chú quan sát một trận chiến này đều cảm thấy khó mà tin được, tất cả đều há to miệng ra, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Vô Thượng Chân Tiên Thể của Tưởng Bình lại bị phá tan một cách dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc là quái vật gì chứ? !
Từ khi nào mà thế giới này xuất hiện một quái vật như vậy chứ? !
Mà trong lúc rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ đồng thời cũng có rất nhiều người cảm thấy sợ hãi với chuyện này.
Thực lực Thôi Hằng biểu hiện ra bây giờ đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của những người này.
Khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi nhất chính là khi hắn phá hủy Vô Thượng Chân Tiên Thể thì biểu hiện của hắn cực kỳ nhẹ nhõm, giống như là không tốn bao nhiêu sức vậy đó.
Chuyện này quá kinh dị, quá đáng sợ rồi.
Cho dù là tuyệt đỉnh Chân Tiên Chân Giới Đệ Cửu Cảnh cũng không thể nào hiểu được rốt cuộc thì thực lực như thế này là đã đạt tới cấp độ gì.
Càng không thể nào suy đoán ra được hạn mức cao nhất của thực lực của Thôi Hằng đã đến được trình độ gì.
Quá bất hợp lí.
Chẳng lẽ đó là một vị cường giả Đệ Thập Cảnh ẩn cư vạn cổ tuế nguyệt, cho đến bây giờ mới hiện thế một lần nữa sao? !
Lúc này, toàn bộ tầng lớp cấp cao trong thế giới Tiên Thổ đều vì thực lực mà Thôi Hằng biểu hiện ra làm cho gần như rơi vào trong trạng thái điên cuồng.
Mà Thôi Hằng thì trong lòng bình tĩnh, không có bao nhiêu gợn sóng.
Dù sao đối với hắn thì hắn vừa mới xuất thủ, trình độ lực lượng có lẽ ngay cả tản bộ làm nóng người cũng không có đạt tới.
Quá dễ dàng.
Hoàn toàn là không có dùng bao nhiêu sức cả, như vậy mà Tưởng Bình lại triệt để bại.
Độ khó gần như ngang với nghiền chết một con kiến.
Nhưng mà Thôi Hằng cũng không có giết chết Tưởng Bình, hắn chỉ phá hủy Vô Thượng Chân Tiên Thể của tên này mà thôi.
Sau đó, hắn đi tới trước hố sâu cách đố không xa, đứng ở biên giới hố sâu, nhìn Tưởng Bình đang nằm bẹp dưới đáy hố, khẽ cười nói: "Ngươi cho rằng ngươi nằm bẹp ở dưới đó như vậy là có thể tranh được ta hay sao?"
Tưởng Bình vẫn không nhúc nhích chút nào, gục ở chỗ đó, hoàn toàn không có phản ứng, hình như là hoàn toàn không muốn tiến hành giao lưu với Thôi Hằng.
"..." Thôi Hằng thấy thế thì hơi trầm mặc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, thuyết phục lần nữa: "Bây giờ ngươi chỉ cần trả lời ta một vài vấn đề thôi, được không?"
"Ngươi có thể trực tiếp giết ta." Cuối cùng Tưởng Bình cũng mở miệng nói, nhưng mà hắn lại hoàn toàn không muốn hợp tác, nói tiếp: "Ta không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì của ngươi."
"Như vậy sao, như vậy cũng bớt việc." Thôi Hằng nghe vậy thì lắc đầu, suy nghĩ hơi động một chút, Tưởng Bình vốn đang nằm sắp ở dưới đáy hố sâu lập tức bị hắn dời đến trước mặt mình, mỉm cười nói: "Ngươi muốn ta sưu hồn ngươi sao?"
"Sưu hồn? Buồn cười!" Tưởng Bình cười lạnh nói.
Hình như là hắn còn có chỗ dựa khác, chắc chắn là Thôi Hằng không thể nào tiến hành sưu hồn hắn một cách thuận lợi được.
"A." Thôi Hằng lắc đầu cười một tiếng, trong mắt lập tức sáng lên hào quang màu tử kim, trong nháy mắt nguyên thần chi lực đã tràn vào trong Nê Hoàn Cung trong thức hải của Tưởng Bình, chuẩn bị đọc ký ức trong đó.
Nhưng ngay lúc này, trong Nê Hoàn Cung của Tưởng Bình bỗng nhiên xảy ra thay đổi.
Nê Hoàn Cung, thức hải vốn trống rỗng lại nhấc lên vô số bọt nước, sau đó lại ngưng tụ thành hơn ngàn vạn quang ảnh hình người giống nhau như đúc, mỗi một cái đều là thật, đều có khí tức của Tưởng Bình.
Những quang ảnh hình người này đối mặt với Thôi Hằng, mở ra vô số con mắt nhìn chằm chằm hắn, sau đó lên tiếng nói chuyện cùng một lúc, mặt mũi tràn đầy vẻ châm chọc, cười lạnh nói: "Vô Thượng Chân Tiên Thể thành thì thần hồn không thể bị tổn thương, tuyệt không không có khả năng bị sưu hồn.”
"Huống hồ bây giờ chỗ này của ta có hơn ngàn vạn cái thần hồn chân thực của Đồng Vị Thân, mỗi một cái đều là ta chân thật, thần hồn đều không thể bị tổn thương, ngươi lại muốn sưu hồn một vị tuyệt đỉnh Chân Tiên, thật là buồn cười."
Hắn rất tự tin, hoàn toàn không cảm thấy là Thôi Hằng có thể thành công sưu hồn mình.
Đây là sự tự tin đến từ hiểu biết về cảnh giới tu hành.
"Thật sao?" Thôi Hằng nghe vậy thì cũng nở nụ cười.
Thần hồn đặc thù như thế này thì tuy là huyền diệu nhưng trong mắt tu tiên giả Hóa Thần kỳ đã đã luyện thành nguyên thần thì vẫn vô cùng thô ráp, không có gì đặc biệt cả.
Lập tức, nguyên thần chi lực của hắn quét ngang ra, trong nháy mắt đã bao phủ hơn ngàn vạn cái quang ảnh thần hồn này, đột phá cái gọi là "phòng ngự không thể thương hại" dễ như trở bàn tay.
Sau đó bắt đầu đọc ký ức trong đó.
Thôi Hằng đầu tiên là lật xem ký ức liên quan tới phương thức tu luyện Chân Giới Đệ Cửu Cảnh.
Lúc trước Tưởng Bình hiển hóa quang ảnh chư Tiên Thổ, nói tới Đồng Vị Thân, có lẽ dính tới huyền bí sâu xa của thế giới Tiên Thổ.
Đương nhiên, còn có liên quan tới tung tích của Hồng Phú Quý.
Lúc trước, một trong số những chỗ mà Hồng Phú Quý muốn đi chính là đô thành Lương quốc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận