Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1167: Đầu nguồn Chân Linh sinh mệnh (2)

Hắn theo tiếng mà nhìn, phát hiện phương xa có tầng tầng ánh sáng rực rỡ chớp động, là hai loại dị tượng hoàn toàn trái ngược đụng vào nhau, để cho vạn pháp nổ ầm, hư không rung động, nước biển kịch liệt cuồn cuộn, vô số vị trí pháp tắc vặn vẹo.
Đây là hai vị Cực Đỉnh Tiên Vương đang chiến đấu!
Cùng lúc đó, vô số đạo thân ảnh từ phương hướng hai người này giao chiến mà bay tới, trên mặt của mỗi một người đều mang vẻ hoảng sợ nồng nặc, như chạy thoát thân mà nhanh chóng cách xa.
Trên thực tế, bọn họ cũng đúng là đang chạy trối chết.
Những người này phần lớn đều là Tiên Quân hoặc là Tiên Vương thông thường.
Nếu mà nán lại ở phụ cận chiến trường của Cực Đỉnh Tiên Vương, chẳng qua là dư âm cũng có thể để cho bọn họ hình thần đều diệt.
Đối mặt loại tình huống này, trực tiếp chạy trốn hiển nhiên là lựa chọn chính xác nhất.
Thôi Hằng dĩ nhiên là không có chạy trốn.
Hắn cũng chỉ là đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn hai gã Cực Đỉnh Tiên Vương kia chiến đấu, lực lượng khổng lồ đánh vào tự nhiên rất nhanh thì ảnh hưởng đến chỗ của hắn.
Chẳng qua, cùng lúc khi những dư âm lực lượng này sắp tới trên người Thôi Hằng, trạng thái tồn tại của hắn bỗng nhiên sản sinh biến hóa, thật giống như biến thành một cái bóng mờ, để cho những dư âm lực lượng này không trở ngại chút nào xuyên qua người hắn, hoàn toàn không có sinh ra bất kỳ tiếp xúc.
Hai gã Cực Đỉnh Tiên Vương kia cũng cũng không có phát hiện sự tồn tại của Thôi Hằng chút nào, vẫn là đang toàn lực công kích đối phương, hoàn toàn không biết đang có một người ở bên cạnh quan sát bọn họ.
"Hoá ra là bởi vì một món bảo vật có thể trợ giúp đột phá trở thành Tiên Vương Vô Địch Giả."
Trong ánh mắt Thôi Hằng lóe lên màu bạc óng, trong nháy mắt liền đem cả đời hai gã Cực Đỉnh Tiên Vương này nhìn thấu "Hai người ở khi còn trẻ chính là đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau đã có vài chục cái Nguyên Sơ Kỷ, nhưng bây giờ xích mích thành thù, quả thực thật đáng tiếc.
" Ừ, nếu ngược dòng về trước nữa thì kiếp trước của bọn hắn lại cũng có duyên phận bất hòa, đời này phía chủ động bất hòa, vừa đúng là kẻ kiếp trước bị hại. . ."
Sự phát hiện này để cho hắn rơi vào trong trầm tư.
Thôi Hằng lưu lại quan sát hai gã Cực Đỉnh Tiên Vương này chiến đấu, tự nhiên không phải là muốn ngăn lại bọn họ.
Mà là muốn thí nghiệm một chút sau khi đột phá đến Phản Hư trung kỳ, lại đi dò xét thời gian trường hà xem việc trải qua của những sinh linh khác thì sẽ có hiệu quả gì.
Bây giờ xem ra, hiệu quả về mặt này cũng là tăng lên thật nhiều.
Không chỉ có thể xem việc trải qua đời này của một sinh linh, còn có thể nhìn lại việc trải qua kiếp trước.
Mà ở trước kiếp trước còn có kiếp trước nữa, cho đến lần mà Chân Linh ban đầu nhất của hắn đản sinh, mới không cách nào nhìn lại về phía trước.
Trong quá trình này, Thôi Hằng phát hiện bất luận chuyển thế bao nhiêu lần, chỉ cần vẫn là cùng một cái Chân Linh, luôn sẽ có chút nhân duyên dây dưa không tiêu tan, sẽ ở cuộc sống mới sinh ra cơ hội hội ngộ mới.
Nguyên do trong đó hắn còn không cách nào hiểu thấu đáo, nhưng hắn thông qua các loại dấu hiệu lúc Chân Linh đản sinh mà tiến hành quan sát, thì đã phát hiện ngọn nguồn lúc ban đầu Chân Linh sinh ra.
Ngay tại một chỗ thượng du của thời gian trường hà.
Chân Linh sau khi ở ngọn nguồn sinh ra, sẽ ở thượng du của thời gian trường hà trôi nổi xuống dưới, sau đó rơi vào điểm thời gian bất đồng, từ đó sản sinh ra sinh linh bất đồng.
Chẳng qua, với tu vi cảnh giới của Thôi Hằng bây giờ, còn không cách nào ngược dòng đến thời đại cổ xưa như thế, tự nhiên cũng liền khó mà nhìn thấy bộ mặt thật sự của ngọn nguồn kia.
"Nói cách khác, bất luận là Nguyên Sơ thế giới hay là sinh linh của vô tận Hỗn Độn Hải, lúc ban đầu đều là từ một chỗ thượng du của thời gian trường hà sinh ra.
"Bởi vì nơi đó là ngọn nguồn Chân Linh, mà Chân Linh là căn bản của sự tồn tại của sinh mệnh, chỗ sinh ra Chân Linh chính là ngọn nguồn của hết thảy sinh linh, sinh linh. . . Sẽ là Nhân Thần Thánh lúc đạo hóa sao?"
Trong lòng Thôi Hằng hiện ra một cái suy đoán.
Đây cũng không phải là chuyện không thể nào.
Dù sao, Nhân Thần Thánh chính là từ trong khái niệm "Sinh linh " mà đản sinh ra, sau đó trở thành ngọn nguồn của tất cả sinh linh cũng đúng là bình thường.
"Nhưng mà, ta thì sao ? " Thôi Hằng bỗng nhiên nhíu mày, thầm nói " Ngọn nguồn của ta lại ở nơi nào, tại sao vẫn là không cách nào nhìn lại thời gian lúc ta trên địa cầu, cũng tìm không được vết tích tồn tại của địa cầu?"
Mới vừa rồi ở cùng lúc khi suy đoán ngọn nguồn sinh linh, hắn lại đối với sự hiện hữu của mình tiến hành một lần nhìn lại, phát hiện khởi điểm thời gian của mình như cũ chỉ dừng lại ở ngay từ lúc đi ra tân thủ không gian kia.
Đừng nói là thời gian lúc ở địa cầu, coi như là ba trăm năm kia ở tân thủ không gian cũng là không cách nào nhìn lại.
Đây là một loại hiện tượng vô cùng kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận