Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 247: Dị tượng tiên kiếm đầy trời, sáu điều nhắn lại (1)

Lời kia của Thôi Hằng vừa thốt ra, tất cả mọi người tại đây đều im lặng.
Tổ sư mất tích, đây là trang sử hắc ám nhất trong lịch sử phái Tiên Hà.
Cho dù là đám người Hà Thanh Nhu, Trần Oánh không có đích thân trải qua chuyện này, cũng biết chuyện này đối với phái Tiên Hà có ý vị như thế nào.
Mà người đích thân trải qua tràng biến cố kia như Trúc Tình Chân Nhân cùng Liễu Y Vân, thì càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Tổ sư Hằng Hà Chân Nhân chính là trời của phái Tiên Hà, là tất cả của phái Tiên Hà.
Nhất là ở sau tràng đại chiến kia.
Càng là như vậy.
Nhưng mà ngay tại lúc đó, tổ sư lại mất tích.
Trời của phái Tiên Hà ——
Sập.
Đương nhiên, cảm xúc sâu đậm nhất, vẫn là Trịnh Nam Huân, đệ tử đầu tiên của Khương Thất Thất.
Nàng trầm mặc một hồi, khẽ thở dài: "Sư tổ, từ sau khi tràng đại chiến kia kết thúc cho đến lúc sư tôn mất tích, có hơn ba tháng thời gian, ở trong hơn ba tháng thời gian này, sư tôn mỗi ngày đều bận bịu.
"Trong tháng thứ nhất, nàng mặc kệ thân thể trọng thương, chế tạo năm chuôi tiên kiếm, tháng thứ hai, nàng bố trí xong đại trận hào quang hộ sơn cho phái Tiên Hà, tháng thứ ba mỗi ngày nàng đều thuyết pháp cho đệ tử trong phái, giải đáp thắc mắc, nghi hoặc.
"Cho đến ngày thứ một trăm sau khi tràng đại chiến kia kết thúc, đệ tử trong phái như mọi ngày đến nghe sư tôn thuyết pháp, nhưng mà lại không thấy hình bóng sư tôn, bắt đầu từ lúc đó, sư tôn liền mất tích."
"Nói cách khác, ở trước khi Thất Thất mất tích, thật ra thì đang một mực làm chuẩn bị cho phái Tiên Hà." Thôi Hằng khẽ nhíu mày, trầm giọng nói "Nàng ngay cả thương thế của mình đều không trị liệu sao?"
"Không có. " Thần sắc Trịnh Nam Huân có chút bi thương "Thật ra thì thương thế của sư tôn so với ta hẳn là nghiêm trọng hơn, nhưng mà nàng dựa vào tu vi cao thâm của chính mình cưỡng ép đem thương thế chế trụ, để cho đệ tử bình thường không nhìn ra, nhưng không giấu diếm được cảm giác của ta.
"Ta từng khuyên qua sư tôn, nhưng dù cho sư tôn mỗi lần đều đáp ứng ta sẽ chữa thương thật tốt, nhưng ngày hôm sau vẫn là toàn lực ứng phó mà giúp phái Tiên Hà làm chuẩn bị, giống như là đang giành giật thời gian sau cùng, ta khuyên ngăn không được."
"Năm đó Thất Thất bị thương, so với ngươi còn nặng hơn? " Giọng của Thôi Hằng trở nên uy nghiêm, để cho nhiệt độ trong nội đường tòa nha môn phủ Châu Mục này đều giảm xuống rất nhiều.
Thương thế của Trịnh Nam Huân đã tổn hại tới căn nguyên, ảnh hưởng cực lớn đến thọ nguyên, nếu Khương Thất Thất bị thương so với như vậy còn nghiêm trọng hơn, vậy đơn giản có thể nói là sắp chịu tử vong.
"Ừm." Trịnh Nam Huân gật đầu một cái nói "Vị Đại Bồ Tát từ Thượng Giới phủ xuống kia thực lực vô cùng cường đại, sư tôn dùng hết toàn lực mới đem hắn chém chết, chính mình cũng chịu thương thế rất nặng."
". . . " Thôi Hằng nghe vậy yên lặng, ánh mắt trở nên lạnh giá.
Lúc trước khi hắn tiếp xúc được tàn hồn của Tuệ Thông hòa thượng, liền phát hiện vết kiếm lưu lại phía trên mặc dù so sánh với luyện khí chín tầng mạnh mẽ hơn rất nhiều,nhưng cũng không có chân chính đạt tới Trúc Cơ kỳ.
Đây cũng chính là nói Khương Thất Thất thời đó ở trên bản chất là đang vượt cấp chiến đấu.
Lấy tu vi không tới Trúc Cơ kỳ, chém giết một tên Đại Bồ Tát tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ.
Đây quả thật là vô cùng có khả năng thân thụ trọng thương.
Chẳng qua, hết thảy các thứ này đều là tội lỗi của Bảo Lâm Thiền Viện.
Một tên Đại Bồ Tát tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ, lại còn không biết xấu hổ vây công.
Thôi Hằng đã quyết định, chờ kỳ hạn trăm năm lần này đến, các hòa thượng của Bảo Lâm Thiền Viện chỉ cần hạ xuống, tới một người giết một người!
Để cho đám hòa thượng này biết, cái gì gọi là đánh trẻ dẫn tới già!
Bây giờ còn chưa phải là thời điểm động thủ với Bảo Lâm Thiền Viện, tránh cho bứt dây động rừng, để cho đám hòa thượng Thiên Khư Giới kia không dám tới.
Sau một lát.
Thôi Hằng hơi điều chỉnh tâm tình, tiếp tục dò hỏi: "Ở trước khi Thất Thất mất tích, nàng không có nói với các ngươi chuyện bản thân muốn rời đi sao?"
Từ những việc làm này của Khương Thất Thất, có thể rõ ràng cảm nhận được, nàng hẳn là biết mình thời gian không nhiều, nhưng lại không yên lòng phái Tiên Hà, mới có thể mỗi ngày không ngừng bận bịu như vậy.
Trịnh Nam Huân cảm nhận được biến hóa tâm tình của Thôi Hằng, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Mới vừa Thôi Hằng mang đến cho nàng áp lực quá lớn, gần như khiến nàng không thở nổi.
"Hồi bẩm sư tổ, lúc ấy sư tôn cũng không có cùng chúng ta nói qua chuyện muốn rời đi. . . " Nàng lắc đầu nói "Ở sau tràng đại chiến kia, sư tôn trầm mặc rất nhiều, rất ít khi giao lưu với người, thường xuyên sẽ một mình đứng ở trong biển mây núi Thương Thành nhìn về phương xa.
"Ta từng đi hỏi thăm qua sư tôn là làm sao, có phải là có tâm sự gì hay không, nàng lại chỉ nói với ta là không việc gì, nói ta thật tốt tu luyện là được. . . Sư tôn, lúc ấy hẳn là gặp phải vấn đề nan giải gì đó, có lẽ đây là nguyên nhân khiến nàng không thể không vội vã rời đi."
"Ừm." Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu nói "Nàng không có nói với các ngươi, có thể là sợ các ngươi sẽ lo lắng cho nàng. Nhưng mà, có lẽ có thể từ vật nàng lưu lại tìm tới câu trả lời."
Nói tới chỗ này, hắn dừng lại, nhìn về phía Trúc Tình Chân Nhân bên cạnh "Mấy vị Kiếm Chủ của tiên kiếm đều đã đến sao?"
Lần trước tiếp xúc Tử Vân kiếm của Trần Oánh, Thôi Hằng liền phát hiện một điểm, năm chuôi tiên kiếm Khương Thất Thất lưu lại, có thể là năm “Phong thơ” lưu cho hắn.
"Đều ở đây. " Trúc Tình Chân Nhân vội vàng nói, sau đó lần lượt giới thiệu "Đệ tử là Hồng Dương Kiếm Chủ, Liễu sư muội là Bạch Hồng Kiếm Chủ, còn có hai vị sư chất này theo thứ tự là Thu Vân, Tịch Chiếu Kiếm Chủ, Oánh Oánh ngài đã biết, là Tử Vân Kiếm chủ."
Nàng đã từ phía Trần Oánh biết được, Thôi Hằng có thể kích thích ra dị tượng của Tiên Hà ngũ kiếm.
Lần này năm người Kiếm Chủ đều tới, cũng đều mang theo tiên kiếm của các nàng.
Sau đó mấy người bước ra khỏi hàng, hành lễ bái kiến.
Trần Oánh cũng ở trong đó.
"Đem mấy chuôi kiếm này đều đặt lên bàn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận