Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 341: Hồng Phú Quý nhắn lại (2)

Lại để cho chính mình tại lúc tuyệt vọng nhất được vị Tiên Sinh trong lời tổ huấn kia cứu lấy.
“Hắn ban đầu quả thật gọi ta là tiên sinh.” Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, không khỏi có chút thổn thức nói, “Đứa bé Phú Quý năm đó cũng thành Tổ Tiên của người khác rồi a.”
Chẳng qua, cũng đã gần ba trăm năm, ngược lại cũng bình thường.
“Các ngươi muốn đi đâu, chúng ta vừa đi vừa nói đi.”
Thôi Hằng nói với Hồng Khang, đồng thời giương mắt nhìn bầu trời một cái, trong nháy mắt mưa to chợt dừng, mây đen tiêu tán, ánh trăng chiếu rọi xuống.
Thay đổi Thiên Tượng, đối với hắn hiện tại mà nói, chẳng qua là chuyện trong một ý niệm mà thôi.
Nhưng tại trong mắt Hồng Khang, đây quả thực là thủ đoạn Thần Tiên.
“Thượng Tiên, chúng ta vốn là muốn đi Quận Thành Lâm Giang Đại Chu, đi tham gia lời chiêu mộ của Nạp Hiền Đường nhà họ Bùi ở Lâm Giang, cầu mong được bảo hộ.”
Hồng Khang cung kính nói, “Chẳng qua hiện tại người truy sát chúng ta đã bị ngài giải quyết, ta chỉ muốn quay về thăm nhà nhìn một chút, với lại cũng muốn tự tay đi giết đứa cháu chẳng ra gì đã tiết lộ tin tức bí bảo của Tổ Tiên kia.”
“Vậy liền cùng đi thôi.” Thôi Hằng khẽ cười nói, “Xin mời đi trước dẫn đường.”
Trong lúc nói chuyện, hắn vận chuyển pháp lực, làm bốc hơi nước trên y phục của Hồng Khang và Hồng Thâm, khiến cho y phục trở nên khô ráo.
Cũng đem thương thế trên người Hồng Khang trị hết.

Hồng gia nằm ở một cái sơn thôn vắng vẻ bên trong nước Đại Tề.
Sơn thôn này ba mặt toàn núi, cự ly tới trấn gần nhất cũng cách hơn năm mươi dặm.
Có thể nói là cực kỳ vắng vẻ.
Gần như không có người ngoài đi vào.
Thôi Hằng ở trong lúc nói chuyện với Hồng Khang, cũng hiểu rõ tình huống của Hồng gia, cùng với ngọn nguồn tổ huấn và bí bảo.
Cái sơn thôn này liền tên là Hồng gia thôn.
Hơn hai trăm năm trước, Hồng gia Tổ Tiên mang theo bí bảo của phụ thân đi tới chỗ này, xây nhà mà ở, sau đó lại thu nhận một ít người đáng thương không nơi nương tựa, chậm rãi tạo dựng lên một cái thôn xóm.
Điều này khiến Thôi Hằng có chút ngoài ý muốn, người thành lập cái thôn này cũng không phải là Hồng Phú Quý.
Mà là một người tên Hồng Vĩnh.
Dựa theo ghi chép gia phả của Hồng gia, Hồng Vĩnh là con thứ tư của Hồng Phú Quý, Hồng Khang thì là cháu đời thứ bảy của Hồng Vĩnh, cũng tức là cháu đời thứ tám của Hồng Phú Quý.
Hồng Thâm đứa trẻ này thì là cháu đời thứ mười của Hồng Phú Quý.
Thôi Hằng thoáng cái liền có cảm giác chính mình đã có cháu vô số đời, cảm thấy chính mình bỗng nhiên thành một ông lão.
Dù sao, phái Tiên Hà cho đến nay chỉ truyền đến đời thứ năm, còn đều là từng vị cô nương luôn luôn thanh xuân.
Đây nếu so sánh cùng cháu đời thứ tám của Hồng Phú Quý đã tóc bạc hoa râm, già lọm khọm, mang tới cho hắn cảm nhận trải nghiệm là hoàn toàn bất đồng.
“Ta lại đang nghĩ gì?” Thôi Hằng lắc lắc đầu, thầm nói, “Ta còn rất trẻ, còn rất khỏe, già cái gì mà già, loại tâm thái này cũng không tốt.”
Quả thật, cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, nhục thân thọ mệnh vượt quá vạn năm, Chân Linh càng là sẵn có đặc tính bất diệt, có thể sống thời gian quá lâu.
Hắn hiện tại mới hơn ba trăm tuổi, đổi thành tuổi tác của người bình thường liền còn là một đứa bé cưng.
Trong quá trình nói chuyện, Thôi Hằng cũng biết được chuyện bí bảo Hồng gia làm sao bị bại lộ.
Kỳ thật, tại quá khứ hơn hai trăm năm trước, người Hồng gia ẩn cư sơn thôn, từng không bước vào giang hồ, chuyện bí bảo cũng chưa từng cùng ngoại nhân đề cập.
Trừ gia chủ đương đại, chỉ có dòng chính mới biết láng máng chuyện này.
Nhưng tại hơn mười năm trước, Hồng gia có một nữ tử dòng chính cùng một võ giả giang hồ bên ngoài trốn nhà rời đi, sau đó liền không có tin tức.
Đây là tai họa ngầm khiến cho tin tức bại lộ.
Chẳng qua là trong thời gian hơn mười năm sau đó, vẫn luôn không có động tĩnh, người của Hồng gia cũng dần dần yên tâm lại.
Vạn lần không nghĩ tới chính là, lần này tám đại Tiên Môn dường như phát điên, khắp nơi tiến hành truy nã, lại mang đến tai họa cho Hồng gia.
Bởi vì chồng của tên nữ tử kia bị hoài nghi là đồng bọn của tà ma hạ giới, vì muốn bảo toàn tính mạng của chồng mình, người nữ tử kia liền đem tin tức nhà mình có bí bảo nói ra.
Hơn nữa còn tiến hành phóng đại nửa thật nửa giả.
Vậy thì liền có chuyện Tiền Thuận bởi vì tham niệm mà đánh úp Hồng gia thôn.
“Tám đại Tiên Môn hoàn toàn không có bất kỳ chế ước a.” Thôi Hằng cau mày nói.
Chín đại Tiên Môn cùng tam đại Phật Viện chính là chúa tể tuyệt đối của Thiên Khư Giới, bọn họ muốn làm gì thì làm cái đó, căn bản sẽ không chịu đến bất kỳ kiềm hãm.
Hoàn toàn có thể không chút kiêng kỵ.
Bây giờ chính là tình hình này.
“Ai, nếu không có vùng đất yên bình như Đại Chu, hai ông cháu chúng ta kỳ thật đều không biết nên chạy đi đâu.” Hồng Khang không nhịn được thở dài, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải còn có Đại Chu, hai người bọn họ phỏng chừng đã sớm tự sát.
Càng không có cơ hội đem vật Tổ Tiên lưu lại giao cho vị Thôi Tiên Sinh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận