Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1017: Đây là hy sinh cần thiết

"Cửu U đã bị phong ấn vạn cổ, không hiện ra dương gian trước cả khi Tiên Vực vỡ vụn, bây giờ lại có lực lượng Ma Thần thẩm thấu ra?"
Chỗ sâu trong cung điện, bóng dáng người đứng sau màn che, mơ hồ không rõ cười nói: "Thần Lâu, ngươi mới nói là chỉ sợ... nhưng với tính cách của ngươi, đã tới bẩm báo thì chắc hẳn đã tra được nơi bị Ma Thần chi lực thẩm thấu chứ."
"Bệ hạ thứ tội." Thần Lâu vội vàng quỳ gối, giải thích: “Đúng là thuộc hạ có một chút manh mối nhưng còn không thể hoàn toàn xác định, phải chờ hoàn toàn điều tra rõ thì mới làm báo cáo chi tiết."
"Không cần giải thích, ta biết tác phong và tính cách của ngươi." Người sau màn che cười cười, hỏi: “Bây giờ đã tra được đầu mối gì?"
"Hẳn là ở khu vực lân cận Đại Diễn Thánh Địa." Thần Lâu trả lời: “Hiềm nghi lớn nhất chính là thế giới Tiên Thổ do mảnh vỡ Đệ Nhất Trọng Thiên Huyền Tiên Vực kết hợp với một chỗ cổ Thánh địa hình thành."
"Ồ?" Người sau màn che khẽ ồ lên một tiếng, hình như là nghĩ đến cái gì, bỗng trầm giọng nói: “Nếu như vậy, vì tránh cho dương gian bị Cửu U Ma Thần xâm nhập lần nữa, cũng chỉ có thể ủy khuất thế giới Tiên Thổ đó."
"Bệ hạ, ý của ngài là?" Thần Lâu có chút không xác định đáp.
"Cầm ngọc chiếu của ta đi Nhân Hoàng bảo khố lấy một thần binh đại hủy diệt đi phá hủy thế giới Tiên Thổ đó." Người đứng sau màn che lạnh nhạt nói.
"Vì toàn bộ dương gian, đây là hy sinh cần thiết."
...
Thế giới bên trong Luân Hồi Vạn Giới Môn xen vào giữa hư và thực, chuyển sinh vào trong đó thì như là rơi vào mộng cảnh chân thực.
Trong mộng cảnh trăm ngàn vạn năm, đối với hiện thực thì cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Bởi vậy, sau khi người đi vào Luân Hồi Vạn Giới Môn khảo hạch tỉnh lại, phát hiện hình như mình chỉ trải qua một nháy mắt.
Nhưng một nháy mắt này lại là bọn họ tự mình trải qua cả một đời, thậm chí là mấy đời.
Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoảng hốt.
Bọn họ là một trăm hai mươi người đầu tiên đi ra khỏi Luân Hồi Vạn Giới Môn, là nhóm đầu tiên tìm được mục tiêu của mình trong một thế luân hồi, có võ đạo ý chí.
Đoạn Vinh Khánh và Mạc Khổng cũng ở trong đó.
Vẻ mặt Mạc Khổng vẫn kiên định như trước đây, Đoạn Vinh Khánh thì đã không còn mê mang như trước đó, ánh mắt trở nên nghiêm túc, ngưng trọng.
"Ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu, hôm nay mới biết ý nghĩa sự tồn tại của mình." Đoạn Vinh Khánh có chút cảm thán: “Coi như không thể bái nhập Vũ Đạo Học Cung tu luyện, chỉ lần khảo hạch này thì cũng đủ làm cho ta cảm kích cả đời."
"Khảo hạch như vậy đúng là mở ra một mặt khác." Mạc Khổng khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ta cũng là được ích lợi không nhỏ, hiểu rõ rất nhiều."
"Hai người các ngươi là người thứ năm và thứ sáu đi ra khỏi luân hồi, sao lại có chuyện không thể nào bái nhập học cung?" Lúc này Hà Ô Hữu đi tới, vỗ vỗ bả vai của hai người, dường như đang lấy lòng.
Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía đám người, mỉm cười nói: “Chư vị, các ngươi đều đã thông qua được khảo hạch, sau này các ngươi chính là sư đệ của ta, lại đi theo ta, cùng nhau đi bái kiến lão sư."
Mới vừa từ trong luân hồi đi ra, lúc này mọi người mới như ở trong mộng mới tỉnh, nhao nhao hành lễ bái tạ, trên mặt nở một nụ cười vô cùng hưng phấn.
Thành công!
Thành công thông qua được khảo hạch của Vũ Đạo Học Cung!
Thậm chí có không ít người vui đến phát khóc.
Chuyện này có nghĩa là sau này mình có thể tu luyện võ học trực chỉ Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh, cũng sẽ được Vũ Đạo Học Cung che chở, không còn là lục bình không rễ, sẽ không còn bị những quý tộc đó ức hiếp nữa!
Vận mệnh đã thay đổi!
...
Trong Vũ Đạo Học Cung, lúc khảo hạch nhập môn kết thúc, hai người Chu Minh Nghĩa và Phùng Thái Doanh đến từ Ngô quốc cũng đã tới Trung Đô.
Bọn họ đều vâng lệnh quân chủ Ngô quốc Phù Trình đến Trung Đô tiến hành dò xét.
Chỉ là không ngờ được là vừa tới nơi này thì gặp được Vũ Đạo Học Cung đang tuyển học sinh, đồng thời tiến hành khảo hạch.
Tuy bất ngờ nhưng vẫn phải bí mật nên hai người không có trực tiếp tiến hành dò xét.
Nhưng mà cho dù chỉ đứng xa nhìn thì bọn họ cũng cũng có thể cảm nhận được chỗ huyền diệu của Luân Hồi Vạn Giới Môn đó.
Đợi đến khi có người từ bên trong đi ra, khí tức để lại trên người những người này khiến cho bọn họ chấn kinh.
"Đây chính là người mở Vũ Đạo Học Cung, cường giả Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh, lại có thủ đoạn như thế!" Chu Minh Nghĩa nghẹn họng nhìn trân trối, chấn kinh nói: “Có cường giả như thế này trợ giúp, còn có chuyện gì mà Hồng Vũ Nhân Vương làm không được ?"
"Có một vị cường giả như thế này trợ giúp, chúng còn có tư cách đàm phán với Hồng Vũ Nhân Vương sao?" Phùng Thái Doanh cảm thấy da đầu tê rần, thậm chí cảm thấy có chút hối hận.
Mặc dù bọn họ đã biết Thôi Phong này có cảnh giới cao tuyệt nhưng vẫn luôn cho rằng chỉ là người mà Thôi Thanh để lại trấn trận trước khi đi thôi, chưa chắc là có tài năng gì.
Nhưng mà bây giờ xem ra cũng không phải là như vậy.
Chỉ là khảo hạch nhập môn thì đã thi triển thủ đoạn thần kỳ như thế, huyền diệu như thế, chờ đến truyền thụ võ công chân chính thì chắc chắn sẽ không keo kiệt.
Đây là muốn truyền thụ tuyệt học thần công tầng lớp cấp cao cho những bá tính đê tiện này thật!
"Đừng nghĩ tiêu cực như vậy, bây giờ chúng ta còn chưa có bị người của Hồng Vũ Nhân Vương tìm đến, có lẽ hắn không có quá nhiều địch ý với chúng ta." Chu Minh Nghĩa tự an ủi mình.
"Cũng có thể là Vũ Đạo Học Cung đang tiến hành khảo hạch, bây giờ chỉ là không quá tiện tới tìm chúng ta mà thôi." Phùng Thái Doanh cười khổ nói.
Mặc dù Phù Trình dặn dò bọn họ ẩn nấp làm việc, tốt nhất đừng để bất kỳ kẻ nào phát hiện, nhưng với tiền đề là Thôi Phong không có thật đang làm việc mới được.
Nếu không, với tu vi Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh của Thôi Phong, cho dù bọn họ ẩn nấp hình dạng như thế nào thì cũng không thể nào giấu giếm được.
Bại lộ là chuyện tất nhiên.
Phanh phanh! !
Ngay lúc này, phòng của Chu Minh Nghĩa và Phùng Thái Doanh trong tửu lâu bỗng bị gõ vang.
Thân thể hai người lập tức cứng đờ.
Trên mặt lập tức nở một nụ cười cười khổ.
"Nên tới thì vẫn tới."
Lúc này, người đứng bên ngoài không là ai khác, chính là Nhân Vương trước đây, bây giờ là Thượng Thư Lệnh Vương Nhân.
Vương Nhân đẩy cửa phòng ra đi vào, mỉm cười nói: "Hai vị, bệ hạ mời."
...
Trong Nhân Vương Cung.
Chu Minh Nghĩa và Phùng Thái Doanh cúi đầu đứng đó, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Hồng Phú Quý ngồi trên vương tọa, trong lòng tràn đầy sợ hãi và e ngại.
Bởi vì bọn họ phát hiện, người mở ra Vũ Đạo Học Cung Thôi Phong cũng ở nơi đây, đứng bên cạnh Hồng Vũ Nhân Vương, đang cười toe toét nhìn bọn họ.
Đây là một cường giả Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh, là chí cường giả đi tới mức đăng phong tạo cực ở cảnh giới Chân Giới.
"Phong tiên sinh có lời gì muốn hỏi bọn họ?" Hồng Phú Quý dò hỏi, thái độ có chút tôn kính.
Hắn thấy, nếu Thôi Phong là tộc đệ của Thôi Hằng, dĩ nhiên chính là trưởng bối của hắn, hắn nên tôn kính.
"Đúng là có chút vấn đề." Thôi Hằng khẽ gật đầu, nhìn hai người hỏi: “Quân chủ Ngô quốc Phù Trình có từng cúng tế thứ gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận