Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1009: Võ Đạo Học Cung, giáo hóa chi công (2)

"Không sai." Hồng Phú Quý khẽ gật đầu, trịnh trọng nói: “Sau khi vấn đề cơ bản là sinh tồn được bảo vệ, con người sẽ truy tìm mục tiêu cao hơn, sinh lòng chán ghét sự áp bách này là chuyện thuận lý thành chương.”
"Đây là dân tâm, mấy năm trước ta sống trong dân gian, từng nghe nói một câu, là 'người được dân tâm có được thiên hạ’, bây giờ ở đây, vẫn là đạo lý này.
"Mâu thuẫn giữa tầng lớp quý tộc và người bình thường với sự chèn ép kéo dài từ năm tháng xa xưa đến bây giờ, chính là thời cơ cho ta thống nhất cửu quốc, cũng là nguyên nhân ta có thể thống nhất cửu quốc.”
"Bình thường thì bách tính cửu quốc có văn hóa khác nhau, phong tục khác biệt, thói quen khác biệt, thậm chí còn thù hận lẫn nhau, muốn thống nhất bọn họ lại với nhau thì khó như lên trời.”
"Nhưng nếu đổi một góc độ khác thì tất cả người bình thường của cửu quốc đều gặp chèn ép như nhau, mâu thuẫn như nhau, như vậy thì có thể cùng chung mối thù, chung sức hợp tác.”
"Từ hướng này cắt vào thì có thể đoàn kết đa số người của cửu quốc ở mức độ lớn nhất, bện thành một sợi dây thừng, coi đây là cơ sở thì có thể để bọn họ trở thành một chỉnh thể, từng bước thống nhất thành một quốc gia."
"Bệ hạ mưu tính sâu xa." Vương Nhân cảm thán: “Thời đại trước đây, liệt quốc phân tranh, chưa hề ngừng, người bình thường hoàn toàn không để ý tới loại mâu thuẫn này, nhưng bây giờ cuộc sống an bình, tình huống sẽ không giống.”
"Nhưng mà thần còn có một nghi vấn, những người bình thường này đối mặt với khốn cảnh chính là bọn họ không có võ học để tu luyện đến tầng cao, chúng ta phải rộng truyền võ đạo, lấy cái này để hấp dẫn bách tính chư quốc, để đoàn kết bọn họ sao?"
"Trước đây ta cũng nghĩ như vậy." Hồng Phú Quý cười cười, sau đó lắc đầu nói: “Nhưng sau khi thỉnh giáo lão sư thì hắn hỏi ta một vấn đề.”
"Nếu như lấy danh nghĩa của chúng ta phân phát các loại võ học tầng lớp cấp cao miễn phí, tuy là có thể cho người bình thường có hy vọng đánh vỡ chèn ép của thượng tầng, nhưng hy vọng này có liên quan gì đến chúng ta?"
Vương Nhân đầu tiên là sững sờ, lập tức gật đầu cảm thán: "Đúng là như vậy, không ràng buộc phân phát võ học tầng lớp cấp cao sẽ khiến người ta cảm thấy có được rất dễ dàng, sẽ không trân quý.”
"Hơn nữa, phân phát quá nhiều cũng sẽ khiến cho người ta coi nhẹ nơi phát ra những võ công này. Nếu như đều có tâm lý này thì không thể nào đoàn kết bọn họ lại, càng đừng nói đến chuyện thống nhất lại với nhau, thành lập một cái quốc gia mới."
"Tuy nói đây là suy đoán người khác theo hướng u ám nhưng cũng đúng là đạo lý này." Hồng Phú Quý gật đầu nói: "Cho nên công pháp vẫn phải truyền thụ, chỉ là phải để ý thủ pháp, cũng cần có người đi làm."
"Chắc hẳn bệ hạ đã có nhân tuyển." Vương Nhân Cung kính nói.
"Lão sư đề cử cho ta một người." Hồng Phú Quý khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Vương Thượng thư, ngươi đi bắc bộ vương thành, Thanh Hà Lâu một chuyến, có một vị cao nhân tên là Thôi Phong đang ở chỗ đó chờ ngươi.”
"Hắn là một vị tộc đệ của lão sư ta, tu vi cảnh giới cao thâm, thực lực cao cường. Trách nhiệm truyền thụ công pháp, đoàn kết dân chúng chư quốc sẽ giao phó cho vị cao nhân này.”
"Nếu không phải lão sư nói vị tộc đệ này của hắn không muốn gặp mặt ta, ta nhất định sẽ đích thân qua nghênh đón. Ngươi phải chiêu đãi cho tốt, làm việc cho tốt."
"Rõ!" Vương Nhân lập tức hành lễ, lập tức cáo từ rời đi.
...
Trên đường đến Thanh Hà Lâu, trong lòng Vương Nhân chấn kinh không thôi.
Tộc đệ của Thôi Thanh!
Thôi Thanh đó còn có tộc đệ!
Một vị cường giả như thế này lại tới từ một gia tộc nào đó hay sao?
Một gia tộc như thế nào mới có thể sinh ra một người mạnh như thế.
Tộc đệ của hắn, chẳng lẽ cũng có được thực lực giống như hắn?
Không!
Không cần giống, dù chỉ tiếp cận thì cũng khiến người ta cảm thấy rất kinh khủng.
Sau một lát, Vương Nhân đã đi tới bên ngoài Thanh Hà Lâu.
Nơi này là một tửu lâu phồn hoa nhất đô thành, thức ăn rượu ngon đều là thượng giai, bình thường Vương Nhân cũng thường xuyên tới nhấm nháp.
Nhưng lúc này, hắn đứng ở cửa ra vào, chậm chạp không dám đi vào.
"Thôi gia, trên đời này thật sự có gia tộc mạnh mẽ như vậy sao?" Trong lòng Vương Nhân vẫn cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi, cũng có chút bận tâm khi mình gặp Thôi Phong, sẽ nói sai, cho nên có chút thấp thỏm.
"Ngươi chính là Nhân Vương cũ của thế giới này?" Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên vang lên trong đầu Vương Nhân: "Lên đây đi, thịt rượu đã chuẩn bị xong."
"Vâng, vâng!" Vương Nhân vội vàng gật đầu.
Một khắc mới nãy, rõ ràng hắn cảm nhận được cảnh giới tu vi của Thôi Phong cực kỳ cao thâm, tâm tình không những không có khẩn trương thêm mà lại buông lỏng không ít.
Mặc dù tu vi cảnh giới của Thôi Phong vẫn có thể nói là cao thâm nhưng là Chân Giới Đệ Thập Nhất Cảnh, tu vi chỉ cao hơn hắn một cảnh giới mà thôi, không mạnh tới mức không còn gì để nói.
Sau đó, Vương Nhân đi tới phòng cao nhất trong Thanh Hà Lâu, gặp được người mới truyền âm cho hắn.
Là một nam tử trẻ tuổi.
Hắn phong thần tuấn lãng, khí chất siêu nhiên.
Chỉ là ngồi ở chỗ đó thì khiến cho Vương Nhân có cảm giác như mình gặp được một vị tuyệt đại thiên kiêu.
Cảm giác khẩn trương mới biến mất lại xuất hiện.
Người này quá mức bất phàm.
Đây chính là tộc đệ của Thôi Thanh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận