Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 196: Gặp hắn như gặp Thiên Ý (1)

Bồ Tát ngọc cốt xuất thế, vô số nhân sĩ võ lâm chạy tới địa phương tiếp giáp giữa Dự Châu cùng Ung Châu.
Muốn phải cướp lấy món Phật Bảo muôn đời hiếm thấy này.
Nhất là đệ tử Phật môn.
Phong Châu Liên Hoa Tự, Đại Thịnh Tự, Duyễn Châu Tịnh Thổ Tông, Ba Châu Đại Từ Tự, các thế lực nhao nhao phái ra tuyệt đỉnh Nội Cảnh đến trước cướp đoạt.
Trừ những này ra, còn có số lượng đông đảo Tiên Thiên cao thủ đi đến, muốn thử một chút Phật duyên của mình.
Ngay cả một ít Huyền Quan, thậm chí còn có võ giả tầng thứ Hóa Khí, Ngưng Khí cũng nhao nhao chạy tới, suy nghĩ thử vận khí một chút, xem có thể hay không ở trong hỗn chiến phân một chén canh.
Dù sao, câu chuyện khi đại lão tranh đoạt bảo vật, đột nhiên nhô ra một tên tiểu lâu la trực tiếp đạt được bảo vật nhận chủ, chính là trải qua năm tháng vẫn không đổi, lưu truyền rộng rãi.
Bất quá, tất cả thế lực này, ở trước mặt Bảo Lâm Thiền Tự cũng không đủ xem, trọn vẹn sáu vị Thần Cảnh xuất hiện, trực tiếp liền trấn áp tất cả mọi người.
Nhưng ngay khi Bảo Lâm Thiền Tự dự định thu bộ Bồ Tát ngọc cốt này, chuyện hài hước xuất hiện.
Bộ Bồ Tát ngọc cốt này lại sẽ động, hơn nữa dường như vô cùng không chấp thuận Bảo Lâm Thiền Viện.
Chỉ cần có người của Bảo Lâm Thiền Viện đến gần, nó lập tức đứng lên nhấc chân chạy, sau khi chạy xa lại lần nữa ngồi xuống, tái hiện trở thành một bộ Phật cốt ngoan ngoãn yên lặng.
Tình hình quỷ dị như vậy không chỉ khiến cho đông đảo “Thần Tăng” của Bảo Lâm Thiền Tự hoa mắt choáng váng, cũng để những nhân sĩ võ lâm tới tham gia náo nhiệt trợn mắt hốc mồm, đồng thời trong lòng lửa nóng.
Thì ra câu chuyện thần vật nhận chủ thật mẹ nó tồn tại a!
Hiện tại bộ Bồ Tát ngọc cốt này rõ ràng cho thấy không nhìn trúng đám hòa thượng của Bảo Lâm Thiền Viện, như vậy chính mình có phải hay không có cơ hội lấy được bộ Phật cốt này, có phải hay không cũng có cơ hội thành Phật làm Tổ rồi hả? !
Vì vậy, người cướp đoạt Bồ Tát ngọc cốt nhanh chóng tăng nhiều, rất nhanh thì xuất hiện luôn cả tình huống người bình thường không biết võ công tới tham gia náo nhiệt.
Cái này dù sao cũng bình thường.
Không nghe thấy sao, trong chuyện xưa của các tiên sinh kể chuyện, rất nhiều bí tịch thần công cũng đều chỉ có tiểu tử ngốc không biết võ công mới có thể tu luyện.
Bồ Tát Phật cốt không sai biệt lắm chắc cũng là đạo lý này đi.
Dưới sự đùa vui ồn ào của bộ Bồ Tát ngọc cốt này, toàn bộ Dự châu trực tiếp loạn thành rối ren, cơ hồ thành nơi chơi trò trốn tìm cỡ lớn.
Từ Thần Cảnh, cho tới người bình thường.
Tất cả đều bị bộ Phật cốt này giống như dắt chó đi dạo mang theo chạy khắp nơi.
Căn bản cũng không có người hoài nghi việc bộ Bồ Tát ngọc cốt này là thật hay giả.
Dù sao lực lượng Phật Vận ẩn chứa phía trên là không làm giả được.
Cái kia rõ ràng chính là Phật Lực xa xa vượt qua Thần Cảnh.
Bộ Bồ Tát ngọc cốt loại tầng thứ này càng giống như là vật Địa Tiên lột xác lưu lại theo cách nói của Đạo Môn.
Ai có thể ngụy tạo, ai có thể làm giả?
Trên đời căn bản cũng không tồn tại người như vậy!
. . .
Trương Sấu Minh đồng dạng không có hoài nghi độ thật giả của bộ Bồ Tát ngọc cốt kia, nhưng hắn cũng không có tham dự cướp đoạt.
Thứ nhất hắn là chưởng giáo đứng đầu Đạo Môn, ra mặt cướp Phật môn Bồ Tát ngọc cốt, quả thực quá mất mặt, chờ sau này thấy các vị Tổ Sư, hơn phân nửa là phải bị đánh chết.
Thứ hai chính là hắn thấy, đi Phong Châu gặp vị Tiên Thần ở nhân gian kia, rõ ràng nếu so với cướp đoạt một bộ Bồ Tát ngọc cốt trọng yếu hơn nhiều lắm.
Vì vậy, hắn một đường Ngự Khí ngang trời, ở trước khi tranh đoạt chiến Bồ Tát ngọc cốt ở Dự Châu bắt đầu, liền đã tới bầu trời ngoài thành Quận Lỗ.
Để tỏ lòng tôn kính của chính mình đối với Thôi Hằng, Trương Sấu Minh đương nhiên sẽ không đi vào vùng trời trong thành, nhưng hắn muốn ở bầu trời ngoài thành nhìn một chút hồ lớn cùng sông lớn do đại thần thông tạo nên.
Trên tầng mây cao cuồng phong gào thét, đem tay áo bào của hắn thổi bay phất phới.
Nhưng lại thổi bất động tóc của hắn,
Đúng, Trương Sấu Minh có thể bay.
Đây là một trong những năng lực của Thần Cảnh mà hắn sở hữu.
Đạo Nhất Cung truyền thừa vạn năm, nội tình vượt qua xa bất kỳ môn phái võ lâm.
Một điểm trong đó liền thể hiện ở giai đoạn tu luyện mở ra bảo tàng trong cơ thể của cảnh giới Thần Tàng.
Cho dù là gia tộc quyền thế truyền thừa cổ xưa như bảy vọng họ, tu luyện đối với cảnh giới Thần Tàng chỉ có thể tiếp nối lý niệm xây dựng tiểu thiên địa lúc ở Nội Cảnh, đối với thân thể tiến hành cải tạo ngẫu nhiên, từ đó mở ra bảo tàng trong cơ thể.
Về phần có thể đạt được năng lực gì, chỉ có thể đại khái chắc chắn một cái phương hướng, cũng không thể chuẩn xác mở ra một cái Thần Tàng.
Đạo Nhất Cung thì lại khác.
Vạn năm truyền thừa,
Để cho bọn họ góp nhặt lượng lớn kinh nghiệm tu luyện Thần Tàng.
Cho đến ngày nay, bọn họ đã có thể tinh chuẩn quyết định mở ra cái Thần Tàng nào trong cơ thể, cũng có thể chắc chắn chính mình sẽ đạt được năng lực dạng gì.
Năng lực tuyệt đại đa số người chọn đầu tiên chính là "Ngự Phong " cùng "Bước trên mây ".
Hai loại năng lực này có thể làm cho người nắm giữ năng lực bay lên bầu trời, cũng nắm giữ tốc độ ngày đi ngàn dậm, so với Thần Cảnh tầm thường tới nói, đã có thể xưng là Thần Tiên.
Dù sao, Thần Cảnh thông thường nhiều lắm là nắm giữ hai ba loại năng lực Thần Tàng.
Mà Đạo Nhất Cung nhờ vào kinh nghiệm nội tình vạn năm tích lũy, tổng kết ra đặc tính giống nhau của các Thần Tàng bất đồng, có thể để cho nhiều Thần Tàng bao quát lẫn nhau, phối hợp lẫn nhau.
Điều này cũng khiến cho Thần Cảnh của Đạo Nhất Cung hầu như nắm giữ chín năng lực Thần Tàng, nhiều hơn thậm chí có thể tu luyện tới 12 cái năng lực Thần Tàng.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, mặc dù mọi người đều là Thần Cảnh, nhưng Thần Cảnh của Đạo Nhất Cung cùng những Thần Cảnh khác đã không thể xếp chung với nhau.
"Thật là không tưởng tượng nổi!"
Trương Sấu Minh đứng ở trên đám mây, ánh mắt rơi vào trên hồ lớn cùng sông lớn cách đó không xa, không nhịn được khen ngợi "Trong khoảnh khắc tạo nên kỳ cảnh như vậy, quả thực không tưởng tượng nổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận