Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 970: Vị vua nhân tộc cùng tôn vinh (2)

Chúng tướng lãnh nghe vậy rối rít gật đầu, điều này cũng là điều bọn hắn phải làm, đề nghị này của Đặng Hoài Nghĩa vừa vặn cũng phù hợp ý nghĩ của bọn họ.
Bọn họ thậm chí đều không xem xét khả năng Quân Chủ Trần Quốc cự tuyệt đề nghị này.
Dù sao, điều này thật ra cũng là đang lấy lòng Thôi Thanh Thượng Tiên, đối với Trần Quốc mà nói là một chuyện chỉ có chỗ tốt chữ không có chỗ xấu.
Thân là Quân Chủ sẽ không thể nào từ chối.
. . .
Hai trăm năm trước.
Hồng Vũ từng xuất hiện qua tại thành quan“Khánh Thuỷ Quan” ở biên cảnh Ngô Quốc.
Còn thân là Đại Tướng thủ thành, chặn lại thế tiến công của một tên cường giả Chân Giới đệ thất cảnh của Lương Quốc.
Lúc đó Hồng Vũ mới chỉ là Chân Giới đệ ngũ cảnh.
Chiến tích như vậy ở trong thế giới tiên thổ này có thể nói là vang dội cổ kim, cho tới bây giờ liền không có bất kỳ người nào có thể bỏ qua chênh lệch cảnh giới lớn như vậy để thủ quan thành công.
Bởi vì tướng lãnh công thành của Lương Quốc lần đó cũng xuất thân từ Sở Gia, cho nên Sở Phi Tiêu hiểu khá rõ chuyện này, cũng nhớ cái tên Hồng Vũ này.
Đây là tin tức Thôi Hằng biết được từ tên Sở Phi Tiêu đó.
Nhưng cũng đến đây liền chấm dứt.
Ở sau trận chiến ấy, Hồng Vũ giống như tan biến vào hư vô, cũng không xuất hiện qua bất kỳ tin tức liên quan tới hắn.
Giống như hắn đã rời đi cái thế giới này vậy.
Chẳng qua, Thôi Hằng vẫn là có ý định đi Khánh Thuỷ Quan của Ngô Quốc xem một chút.
Theo đặc tính của đại đạo pháp tắc trong vùng thế giới tiên thổ này, tiến vào trong đã vô cùng khó khăn.
Nếu muốn rời đi, vậy liền càng khó hăn hơn.
Lấy thực lực Chân Giới đệ ngũ cảnh của Hồng Vũ hai trăm năm trước, hẳn là không làm được.
Vì vậy, khả năng rất lớn là hắn vẫn còn ở trong thế giới tiên thổ này.
Mặc dù đã không còn ở Khánh Thuỷ Quan, nhưng nơi đó có thể vẫn lưu lại một ít đầu mối liên quan đến hướng đi của hắn.
. . .
Khi Thôi Hằng rời đi Đại Thành Quan, bên trong Vương Thành Trung Châu đã lâm vào yên lặng tuyệt đối.
Mây trên trời cuồn cuộn không ngừng, đại đạo pháp tắc tràn ngập trong hư không đều ngừng hết thảy chấn động.
Giờ phút này, toàn bộ Vương Thành giống như là một toà núi lửa sắp hồi phục, bùng lên lửa giận vô tận, lúc nào cũng có thể bộc phát ra.
Mới vừa rồi, Nhân Vương bỗng nhiên phát ra tiếng rống giận, từ nội dung tiếng rống giận, có thể thấy dường như có người đang âm thầm theo dõi tình huống Vương Thành, khiến cho Nhân Vương giận dữ, cũng trực tiếp ném ra thanh Nhân Vương cốt mâu kia, muốn chém chết người theo dõi này.
Lúc đầu đó cũng không phải đề tài gì đáng giá thảo luận.
Lúc trước cũng từng xuất hiện những kẻ không biết trời cao đất rộng như vậy, nhưng tất cả đều bị Nhân Vương chém chết, không có ngoại lệ.
Tất cả mọi người đều cho rằng lần này cũng sẽ như thế.
Nhân Vương cốt mâu vừa ném ra, người theo dõi âm thầm chắc chắn phải chết.
Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của mọi người.
Lần này Nhân Vương cốt mâu lại chưa có trở về, Nhân Vương ở trong cung điện còn bỗng nhiên phát ra một tiếng rên, dường như có hơi đau đớn.
Sau đó liền không có bất kỳ âm thanh.
Chỉ cần là người nghe được một tiếng kêu đau kia của Nhân Vương, trong đầu đều hiện ra một suy đoán vô cùng đáng sợ.
Chẳng lẽ, Nhân Vương bệ hạ lần này thất thủ?
Còn bị thương?
Nhưng làm sao sẽ xuất hiện loại chuyện này?
Đây chính là Nhân vương mà nhân tộc cùng tôn vinh, cường giả chỉ huy nhân tộc đánh tan tiên tộc!
Ai có thê đả thương hắn?
Cũng không thể nào là chuyện tiên tộc xuất hiện cường giả tuyệt thế, kéo nhau trở lại chứ.
Mà lúc này trong cung điện Nhân Vương.
Một người đàn ông trung niên thoạt nhìn bốn năm mươi tuổi đang ngồi xếp bằng ở trên một cái giường.
Hai mắt hắn hơi khép, khí chất ưu nhã, hào hoa phong nhã, nhìn giống như là một người hiền lành, dường như cũng không có bất kỳ ác ý đối với người nào.
Chính là Vua mà nhân tộc trong vùng thế giới tiên thổ này cùng tôn vinh.
"Thực lực thật là mạnh mẽ, hắn là cảnh giới gì, lại là đến từ đâu? " Nhân Vương chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn về phía phương hướng Đại Thành Quan, chân mày hơi nhíu lại.
Chẳng qua, mặc dù ánh mắt của hắn có nghi ngờ, nhưng lại không tức giận chút nào, vẫn vô cùng ôn hoà, giống như là hoàn toàn không thèm để ý chuyện Nhân Vương cốt mâu bị huỷ diệt vậy.
“Theo truyền thuyết Chân Giới có mười hai cảnh, nhưng truyền thừa Tiên Tộc cũng chỉ đến cảnh giới thứ mười. Thực lực người này so với cực hạn của cảnh giới thứ mười còn mạnh hơn, là cảnh giới thứ mười một sao?”
Nhân Vương lẩm bẩm nói nhỏ, bỗng nhiên nhìn về phía bên phải Thiên điện, dò hỏi " Thái Hồng tiên sinh, bên ngoài tiên thổ, có cường giả như vậy sao?"
Vừa dứt lời, liền có một lão giả mặc áo xám bước ra từ trong Thiên Điện.
Hắn tóc trắng mặt trẻ, một bộ dáng tiên phong đạo cốt, cúi đầu trầm ngâm chốc lát rồi nói: “ Bên ngoài Tiên Thổ chính là vũ trụ vô tận, vô cùng mênh mông, đừng nói là cảnh giới thứ mười một Chân Giới, coi như là cảnh giới thứ mười hai chân giới đều có.”
" Ừ, tiên sinh nói không sai. " Khóe miệng Nhân Vương hơi hơi nhếch lên, nụ cười đậm đà, dường như hết sức hài lòng đối với câu trả lời này " Nếu như hắn thật sự là cảnh giới thứ mười một Chân giới thì quá tốt.
"Tiên sinh, vận dụng món chí bảo đó đi, đối với hắn tiến hành giám sát.
"Tiếp đó, ta muốn biết hết thảy hành động của hắn.
"Tiếp xúc qua người nào, làm qua chuyện gì, ta đều phải biết.
"Người này với ta mà nói cực độ trọng yếu.
"Chỉ cần có thể đoạt xá hắn, ta liền có thể hoàn toàn thoát ly khỏi toà lồng giam này!
"Đây có lẽ là cơ hội duy nhất. . .
"Từ khi ta sinh ra tới nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận