Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 319: Hoàng Đế tạo Hoàng Đế khác (1)

Thôi Hằng cho mọi người rời đi, bên trong nội đường phủ Châu Mục liền chỉ còn lại một mình hắn.
Chỉ chốc lát sau.
Ngụy Dịch ôm tâm tình vô cùng thấp thỏm, đến nơi này.
Lúc này, hắn rốt cuộc nhìn thấy vị Châu Mục Phong Châu này ở khoảng cách gần, là vị nửa năm qua khuấy động phong vân, nhấc lên cơn sóng thần kia.
Lòng hắn đầy nghi ngờ cùng mê mang, vốn có vô số lời muốn nói, nhưng vào giờ phút này lại đều hóa thành một tiếng than thở thật dài, sau đó cúi đầu lễ bái, một mực cung kính hành lễ.
"Tấn Hoàng Ngụy Dịch, bái kiến Thượng Tiên."
Không giống với lúc trước, khi hắn vì lợi ích toàn cục mà miễn cưỡng quỳ lạy Bạch Hổ Đồng Tử ở trên đài tế thần, hiện tại bộ dáng hắn biểu hiện ra ngoài là chân chính cung thuận.
"Ngươi vậy mà lại chủ động đến gặp ta. " Thôi Hằng có chút hứng thú mà nhìn vị Hoàng Đế Đại Tấn này, khẽ cười nói "Lúc trước ngươi nhưng là phát không ít chiếu lệnh nhằm vào ta."
Hắn đối với cái tên Hoàng Đế Đại Tấn này cũng có chút hứng thú.
Ai sẽ chủ động đem quốc thổ của mình đưa cho địch quốc, ai sẽ hạ lệnh để cho Châu Mục thiên hạ vây công một người trợ giúp quốc gia thu phục đất đai bị mất?
Vị trước mắt mình lại làm vậy!
Những chiếu lệnh kia nếu không phải đầu óc bị bệnh, bình thường sẽ không thể truyền đạt ra.
Vì vậy, sau khi thấy Ngụy Dịch, phản ứng đầu tiên của Thôi Hằng, chính là tiến hành dò xét tình trạng cơ thể của vị Hoàng Đế Đại Tấn này.
Lại phát hiện đối phương phi thường khỏe mạnh.
Rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi, trên người lại một chút tật bệnh cũng không có, coi như sinh long hoạt hổ, bề ngoài nhìn cũng chỉ có ba mươi bốn mươi tuổi.
Ở thời cổ đại điều kiện vệ sinh không ra làm sao này, một người chẳng qua là hơi biết võ công, có thể có tố chất thân thể như vậy là cực kỳ khó được.
Cho dù hắn là Hoàng Đế.
Sau khi Ngụy Dịch nghe được những lời này của Thôi Hằng, thân thể không tự chủ được hơi run run, vẫn là tư thái cúi đầu quỳ lạy, cung kính nói: "Lúc đó Dịch có lòng muốn mất nước, muốn đem cái nước Đại Tấn mục nát này chôn vùi, do đó mới làm rất nhiều chuyện nhằm vào Thượng Tiên, Dịch có tội.”
“Ngươi có tội gì?” Thôi Hằng nhàn nhạt nói.
“Dịch có ba tội.” Ngụy Dịch cúi đầu nói, “ Tội thứ nhất, không để ý lê dân bách tính, vì muốn được thế nhân nhớ kỹ, tùy ý làm bậy, tội thứ hai, cắt đất cho dị tộc, làm trái với đạo Vua, tội thứ ba, tụ tập binh lính công phạt Thượng Tiên, Nghịch Thiên.”
“Nếu biết được, còn dám tới gặp ta?” Thôi Hằng cười lạnh nói, “Không sợ ta trực tiếp giết ngươi sao?”
“Dịch lần này đến, muốn hỏi quốc vận.” Ngụy Dịch lễ bái nói, “Thân là Vua, Dịch không còn mặt mũi sống tiếp, theo lý nên tự vẫn tạ tội với Thiên Hạ, nhưng trong lòng còn có mấy phần tâm ý muốn bách tính an cư, nên mới hỏi Thượng Tiên.”
“Ngươi một lòng muốn làm vua mất nước, để tiếng xấu muôn đời, còn quan tâm quốc vận sao?” Thôi Hằng nói.
“Dịch muốn biết, nếu Đại Tấn diệt vong, thiên hạ lê dân có thể hay không an cư lạc nghiệp?” Ngụy Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Hằng.
“Nếu có thể tái tạo càn khôn, thay trời đổi đất, bách tính hẳn sẽ sinh sống thái bình một thời gian.” Thôi Hằng đứng dậy, mắt nhìn xuống Ngụy Dịch, “Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Dịch nghe nói Thượng Tiên là thầy của Hồng Vũ Thiên Vương năm đó, có một chuyện muốn thỉnh cầu Thượng Tiên.” Ngụy Dịch lần nữa quỳ mọp, cung kính nói: “Cầu Thượng Tiên dạy ra một học sinh học tập phương pháp của Hồng Vũ, đem Đại Tấn lật đổ.”
“Dịch sẽ dốc hết toàn lực trong bóng tối giúp đỡ, trở giúp học sinh này của ngài đem Đại Tấn mục nát này tiêu diệt, để hắn thay trời đổi đất, tái tạo càn khôn, mở ra một cái thiên địa mới.”
“Ngươi thân là Hoàng Đế, lại tạo phản chính mình?” Thôi Hằng nghe vậy khẽ cười nói, “Ngươi vì muốn làm vị vua mất nước, đã điên cuồng đến mức độ như vậy?”
“Thượng Tiên, Dịch không mặt mũi nào sống tiếp, Đại Tấn từ lâu đã mục nát không chịu nổi, sớm muộn là sẽ bị tiêu diệt.” Ngụy Dịch trầm giọng nói “Nhưng mà sau khi Đại Tấn bị diệt, các nơi chắc chắn binh tai sẽ nổi lên, dân chúng lầm than.”
“Nhìn tổng quát ba ngàn năm qua, chỉ có chính lệnh của Hồng Vũ, mới có thể khiến lê dân an vui, đã như vậy, vì sao không để cho người tuân theo chính lệnh của Hồng Vũ đem Đại Tấn lật đổ, đem ta giết chết?”
“Ngươi đây là muốn chuộc tội sao? ” Thôi Hằng nhàn nhạt nói.
“Dịch tội nghiệt ngút trời, chết vạn lần cũng không chuộc được.” Ngụy Dịch lắc đầu một cái, cười khổ nói “Coi như là vì một điểm lương tri trong lòng lúc ban đầu, cũng coi là vì ý tưởng muốn để lại tiếng xấu muôn đời.”
“Được, vậy liền cho ngươi để lại tiếng xấu muôn đời.” Thôi Hằng trầm giọng nói, “Nhớ cam kết mới vừa rồi của ngươi, ngày sau tự sẽ có người lật đổ Đại Tấn.”
Người muốn thi hành chính lệnh của Hồng Vũ, liền cần nghiên cứu sâu


Đại Đồng Tập


.
Ở thời đại bây giờ, người nghiên cứu sâu


Đại Đồng Tập


đã cực kỳ hiếm thấy, vừa vặn trong Phong Châu Châu Phủ có một vị.
Người này cũng có kinh nghiệm hành chính, thật sự thích hợp làm công việc này.
“Vạn tạ Thượng Tiên tác thành!” Ngụy Dịch lập tức quỳ mọp, đầu rạp xuống đất, cung kính cực kỳ.
“Lui ra đi.” Thôi Hằng khoát tay một cái, ra hiệu Ngụy Dịch có thể rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận