Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1012: Bắt đầu, Cửu U Tôn Thần (2)

"Nói một cách khác, chỉ cần chúng ta có thể thuyết phục Hồng Vũ Nhân Vương hoặc là ký một chút hiệp định với Hồng Vũ Nhân Vương thì hẳn là có thể nhẹ nhõm trừ khử tai kiếp này."
"Có lý!" Chu Minh Nghĩa nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, cười nói: “Hồng Vũ Nhân Vương muốn lũng đoạn những bá tính đê tiện này, chắc chắn là có mục đích không muốn người biết.”
"Chỉ cần có thể dò la được mục đích thật sự của hắn thì chúng ta có thể dùng nó làm đòn bẩy hợp tác với hắn, dù sao chỉ cần có thể trợ giúp hắn đạt được mục đích là được rồi."
"Chỉ sợ rất khó." Phù Trình lại lắc đầu, trầm giọng nói: “Hồng Vũ Nhân Vương không phải người bình thường, Thôi Thanh cũng không phải người bình thường, nếu như bây giờ hắn làm như vậy, chắc chắn là đã nghĩ sâu tính kỹ, cũng chắc chắn là đã được Thôi Thanh cho phép.”
"Mặc dù ta cũng rất không hiểu hắn lôi kéo những bá tính này thì có chỗ lợi gì nhưng hắn đã làm ra quyết định như vậy thì không phải chúng ta muốn thay đổi là có thể thay đổi được."
"Quân thượng, tóm lại vẫn nên thử một chút." Chu Minh Nghĩa trầm giọng nói.
"Đúng vậy, chẳng lẽ phải ngồi chờ chết sao?" Phùng Thái Doanh cũng khuyên.
"Quân thượng, chúng ta nên thử một lần." Triệu Khang vô cùng thành khẩn nói: “Cho dù Hồng Vũ Nhân Vương có mục đích gì, bây giờ cũng chỉ vừa mới bắt đầu, có lẽ chúng ta còn có cơ hội thay đổi."
"..." Phù Trình nhíu chặt lông mày, thở dài nói: “Nếu như mục đích thực sự của Hồng Vũ Nhân Vương là muốn cho đám bá tính đó thay thế chúng ta thì sao? Như vậy thì cũng không cần thương lượng."
"Không thể nào đâu." Triệu Khang lắc đầu liên tục, nói: "Làm như vậy có lợi ích gì cho Hồng Vũ Nhân Vương? Những bá tính đê tiện đó không có truyền thừa, cũng không có nắm giữ bí ẩn gì, Hồng Vũ Nhân Vương hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì trợ giúp bọn họ thay thế chúng ta."
"Quân thượng quá lo lắng." Chu Minh Nghĩa cười, lắc đầu nói: “Hồng Vũ Nhân Vương cũng một đường tu luyện tới cấp Chân Giới, bản thân hắn vốn không phải bá tính, sao lại giúp đám người đê tiện đó? Chuyện này không hợp với lẽ thường."
"Đúng là như thế." Phùng Thái Doanh gật đầu cười nói: “Quân thượng quá lo lắng, Hồng Vũ Nhân Vương hoàn toàn không có lý do để đám bá tính đê tiện đó thay thế chúng ta.”
"Hơn nữa, thiên hạ cửu quốc đều đã thần phục hắn, mỗi mười năm đều sẽ đi Trung Đô Vương Thành báo cáo thành tích, thời đại Nhân Vương trước đây cũng không có chuyện như vậy.”
"Từ hướng này thì lực khống chế của Hồng Vũ Nhân Vương với Tiên Thổ này đã đăng phong tạo cực, từ xưa đến nay chưa hề có, chẳng lẽ hắn còn muốn diệt toàn bộ cửu quốc, chỉ để lại mình hắn hay sao?"
"Không thể nào làm được chuyện này." Triệu Khang trầm giọng nói: "Tiểu quốc như Trần quốc với Lưu quốc thì có lẽ sẽ bị thủ tiêu nhưng không thể nào động đến bảy nước lớn như Ngô quốc chúng ta, không có chúng ta ai giúp hắn quản lý Tiên Thổ lớn như vậy?"
"Quân thượng, chúng ta nên thử một lần." Chu Minh Nghĩa thuyết phục lần nữa: “Ít nhất cũng có thể biết rõ Hồng Vũ Nhân Vương này muốn làm gì."
"..." Phù Trình nghe vậy thì trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ vỗ bàn: "Được, đi thăm dò một chút, tìm hiểu mục đích của Hồng Vũ rồi nói, nhớ làm cho khéo, tuyệt đối đừng để cho bất cứ người nào phát hiện."
"Rõ!" Ba người trăm miệng một lời hành lễ.
...
Sau khi dừng họp với ba người Triệu Khang, Chu Minh Nghĩa, Phùng Thái Doanh.
Phù Trình đi tới một cái mật thất nằm ở chỗ sâu trong cung điện.
Trên mặt đất mật thất này vẽ vô số phù văn phức tạp.
Mỗi một cái phù văn đều tượng trưng cho pháp tắc đạo vận cực kỳ huyền ảo, dường như đang câu thông với nơi tồn tại bí ẩn trong cõi u minh.
Ở trong hư không xung quanh còn có ngọn lửa màu u lam lơ lửng, chiếu rọi mật thất hắc ám, khiến cho càng thêm âm trầm.
Toàn bộ mật thất đều bị bố trí thành một cái trận pháp, hoặc có thể nói là tế đàn.
Phù Trình chậm rãi đi tới trung ương trận pháp này, thành kính quỳ xuống, hai tay nắm lại để ở trước ngực, cúi đầu, thần sắc trang nghiêm.
"Bái kiến Cửu U Tôn Thần."
Hắn lễ bái hư không, nhưng cũng không được đáp lại, chỉ có những ngọn lửa màu u lam đó hơi lấp lóe.
Phù Trình đợi trong chốc lát, vẫn không có được đáp lại, hắn cúi rạp đầu xuống đất lễ bái, cung kính nói: "Hình như Nhân Vương mới muốn động thủ với ta, nếu như Ngô quốc bị diệt, hành tung của ngài cũng sẽ bại lộ..."
Hô hô! !
Lúc này, bên trong mật thất bỗng xuất hiện từng trận âm phong, những ngọn lửa màu u lam đó lấp lóe kịch liệt, dường như đang đáp lại.
Phù Trình không nói gì, vẻ mặt thành kính lễ bái, hai mắt hơi khép, giống như là đang lắng nghe ai đó nói gì.
Sau một lát, âm phong biến mất, ngọn lửa màu u lam cũng ngừng lấp lóe, mật thất trở nên yên tĩnh âm trầm lần nữa.
Khi hết thảy đều khôi phục như lúc ban đầu, Phù Trình chậm rãi đứng dậy, ưu sầu trên mặt đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là nụ cười tự tin.
"Chỉ cần lực lượng của Thần có thể giáng lâm nơi đây, đừng nói là Hồng Vũ với Thôi Phong, dù cho là Thôi Thanh đó đích thân tới thì cũng không đáng sợ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận