Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 381: Một mặt khác của Nữ Đế (2)

Bất luận kẻ nào thấy thần thái của Nữ Đế bệ hạ bây giờ, cũng sẽ cho là mình sinh ra ảo giác đi.
Thậm chí có lúc, Dư Vi đều hoài nghi sau khi mình trở về có phải hay không sẽ bị diệt khẩu.
Dù sao, chính mình gặp được một mặt không muốn người biết của Nữ Đế bệ hạ.
Chẳng lẽ còn có thể sống trên cõi đời này sao?
Nhưng Nữ Đế bệ hạ lần này tới là vì gặp người sư tôn kia của Bùi Thanh Thư, tại sao sẽ khẩn trương như vậy, mất tự nhiên như vậy?
Cái này không hợp lý a.
Chẳng lẽ Nữ Đế bệ hạ cũng nhận biết người sư tôn kia của Bùi Thanh Thư?
Vừa lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Lý Minh Quỳnh giống như là chịu cái gì phản xạ có điều kiện, cả người trực tiếp liền đứng lên, theo bản năng chỉnh sửa một chút dung mạo, nhỏ giọng khẽ hỏi Dư Vi bên người: "Đầu tóc quần áo gì đó của ta không có rối chứ ?"
Nàng cũng không tự xưng trẫm.
"Không, không có, bệ hạ ngài bây giờ rất hoàn mỹ. " Dư Vi nói thật nói.
Lúc này, nội tâm của nàng chính là càng kinh hãi, Nữ Đế bệ hạ lại đối với người muốn gặp kia tôn kính như vậy, ngay cả dung mạo đều đặc biệt lưu tâm.
Chỉ chốc lát sau, Thôi Hằng liền đến nơi này, Bùi Thanh Thư đi theo ở bên người.
"Bệ hạ, vị này chính là Bùi Thiên Nhân sư... " Dư Vi cố gắng hướng Lý Minh Quỳnh giới thiệu Thôi Hằng.
Nhưng nàng vừa mới vừa mở miệng, chỉ thấy Lý Minh Quỳnh trực tiếp một mực cung kính quỳ trên đất, hướng Thôi Hằng bái lạy nói: "Đệ tử Lý Minh Quỳnh, ra mắt Tiên Tôn!"
"? ? ? " Dư Vi thấy vậy nhất thời cả người đều đờ ra, triệt để bối rối, thậm chí đều không thể kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Chẳng qua, trên mặt của nàng rất nhanh lộ ra vẻ mặt khó tin, kinh hãi tới cực điểm.
Ngay sau đó nàng cũng vội vàng quỳ xuống theo.
Thân là bề tôi, Hoàng Đế đều quỳ, chính mình nào còn có đạo lý không quỳ?
Thôi Hằng thì là dừng lại bước chân, nhìn cô gái trẻ tuổi quỳ ở trước mặt mình này, không khỏi có chút thổn thức.
Thật ra thì, bộ dạng của Lý Minh Quỳnh bây giờ với hắn mà nói là tương đối xa lạ.
Dù sao, ban đầu khi ở tân thủ không gian, Lý Minh Quỳnh mới chỉ có chín tuổi, hoàn toàn chẳng qua là một đứa bé gái.
Bây giờ đã là lớn đến thế này rồi.
Có câu nói là con gái mười tám biến hóa lớn.
Càng không cần phải nói Lý Minh Quỳnh qua nhiều năm như vậy trải qua vô số sự tình, còn thân là Nữ Đế thống trị Hoàng Triều Đại Chu 70 năm trở lên.
Vì vậy, ở lúc mới vừa thấy Lý Minh Quỳnh, Thôi Hằng chỉ có một cảm giác.
Xa lạ.
Hắn gần như không cách nào ở trên người cô nương này thấy bóng dáng cô bé kia.
Nhưng khi Lý Minh Quỳnh quỳ dưới đất bái lạy, Thôi Hằng lại cảm giác được cô nương này cùng bóng dáng bé gái năm đó chồng chất vào nhau.
"Ca ca ngươi trở về chưa? " Thôi Hằng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lý Minh Quỳnh thân thể khẽ run, trầm mặc một hồi, lắc đầu nói: "Còn không có, vẫn luôn không có tra được đầu mối gì."
"Vậy ngươi nhưng mà phải tiếp tục cố gắng, phải sống lâu thật lâu, chờ đến ngày hắn trở về. " Thôi Hằng nhìn chăm chú Lý Minh Quỳnh, mỉm cười nói "Đứng lên đi, đệ tử của ta không cần quỳ lạy."
Đệ tử!
Bùi Thanh Thư đứng ở một bên trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, hắn đang vì Lý Minh Quỳnh cảm thấy cao hứng.
Lý Minh Quỳnh nghe vậy càng là gần như mừng đến chảy nước mắt.
Chẳng qua, qua nhiều năm như vậy nàng đã sớm có thể khống chế tâm tình của mình rất hoàn mỹ, nước mắt cũng không có thật chảy ra.
Nhưng việc Thôi Hằng xuất hiện mang đến cho nàng chấn động quá lớn, lúc nói chuyện, âm thanh vẫn còn có chút run rẩy "Sư, sư tôn! !"
Sau đó, Lý Minh Quỳnh chậm rãi đứng dậy, cúi đầu đứng ở một bên, mười ngón tay vẫn là đan chéo vào nhau táy máy, lại giống như là một cô gái mất tự nhiên khi đối mặt sư phụ.
"Ngồi đi. " Thôi Hằng chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, sau đó nói với Bùi Thanh Thư "Thanh Thư, con đi ra ngoài trước đi, ta cùng với Minh Quỳnh trò chuyện một chút."
"Vâng, sư tôn! " Bùi Thanh Thư hành lễ cáo lui.
"Bệ hạ, thần cũng cáo lui... " Dư Vi vẫn rất lanh lợi hiểu chuyện.
"Đi thôi. " Lý Minh Quỳnh cũng gật đầu nói.
Lúc này, trong khách đường liền chỉ còn lại có hai người Thôi Hằng cùng Lý Minh Quỳnh.
"Sư tôn, con... " Lý Minh Quỳnh tựa như là muốn nói điều gì.
Chẳng qua là lời mới vừa ra khỏi miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Dừng lại.
Nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như vậy, nàng có quá nhiều lời nói muốn nói.
Nhưng trong lúc nhất thời lại không biết kể từ đâu.
"Trước không vội vàng nói cái khác. " Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái, cau mày trầm giọng nói "Việc tu luyện của con xảy ra sai lầm, thân thể không đúng lắm, vi sư trước giúp con kiểm tra một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận