Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 980: Vô Thượng Chân Tiên Thể, thần hồn "không thể tổn thương" (2)

Ầm ầm!
Giữa thiên địa xuất hiện một cái khe hở cực lớn quán thông thiên địa, giống như toàn bộ thế giới đều bị chém thành hai đoạn, sắp rơi vào hủy diệt cuối cùng.
Cùng lúc đó, ngàn tỉ lớp quang huy từ trên cái bàn tay này bạo phát ra.
Ngàn tỉ lớp quang huy này ngưng tụ ra uy năng mạnh hơn Hỗn Độn Khai Giới Diệt Pháp Chưởng lúc trước nhiều lắm.
Càng nồng đậm hơn, lực lượng pháp tắc đại đạo càng cường hoành hơn, tất cả đều bộc phát.
Những nơi chưởng phong đi qua, tất cả vật chất và không gian đều bị nghiền nát, giống như là có thể chém tất cả thành hư vô.
Uy năng mạnh mẽ như thế, có thể nói là vang dội cổ kim, khiến cho những người đang chú ý tới trận chiến này cảm thấy da đầu tê rần.
"Đây là Vô Thượng Chân Tiên Thể, đây là dung hợp lực lượng của chư Tiên Thổ Đồng Vị Thân, quá mạnh!" Một vị đang ngóng nhìn một trận chiến này kinh thán không thôi, thậm chí trong lòng có chút sợ hãi.
Những bá chủ còn lại thì đa số là trở nên trầm mặc.
Tưởng Bình mạnh mẽ khiến cho bọn họ nhận thức được mình nhỏ yếu, cũng bắt đầu lo lắng cho an nguy của mình.
Dù sao vị quân chủ Lương quốc này thích công thành đoạt đất nhất.
Nếu như trong trận chiến này, Tưởng Bình đại hoạch toàn thắng thì chắc chắn khí thế của hắn lại tăng mạnh thêm một lần nữa.
Coi như không có trực tiếp đột phá đến Chân Giới Đệ Thập Cảnh thì thực lực cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó, còn có ai có thể ngăn cản được binh phong của Lương quốc nữa?
Hoàn toàn không có ai cảm thấy Thôi Hằng đang đối mặt với Tưởng Bình có thể thắng được.
Thậm chí còn không có ai cảm thấy hắn có thể còn sống sót.
Tưởng Bình quá mạnh!
Nhưng ngay lúc này, Thôi Hằng lại nở nụ cười: "Điêu trùng tiểu kỹ, múa rìu qua mắt thợ."
Giọng nói âm không lớn nhưng vô cùng trong trẻo, cũng bị một luồng lực lượng kỳ dị khuếch tán ra, khiến cho tất cả những người đang quan sát một trận chiến này đều nghe được lời hắn nói.
Mặc dù người trong phương thế giới Tiên Thổ này cũng không hiểu đoạn văn này là điển cố gì, không rõ hàm nghĩa trong đó nhưng mà giọng điệu mỉa mai và khinh thường này thì bọn họ có thể nghe ra được.
Hắn còn dám mỉa mai, rõ ràng là sắp chết đến nơi...
Đây là phản ứng của đa số mọi người.
Đang công kích Thôi Hằng, Tưởng Bình cũng không nhịn được nhíu mày, trong lòng lại có chút bối rối.
Nhưng mà hắn nhanh chóng ép những tạp niệm này xuống.
Lực lượng của Vô Thượng Chân Tiên Thể lại bị hắn toàn lực thôi động lần nữa, lực lượng trên cổ tay chặt xuống lại mạnh mẽ thêm mấy phần nữa.
Lúc này, bàn tay đó đã triệt để hóa thành một thanh cự đao, giống như là thần binh có thể khai thiên tích địa, chém tới Thôi Hằng.
Nhưng mà theo Thôi Hằng nhấc tay phải của mình lên lần nữa, thế công của thanh cự đao này cũng dừng hẳn lại, giống như Hỗn Độn Khai Giới Diệt Pháp Chưởng lúc trước, nó cũng bị dừng ở trên không.
Chỉ là lần này Thôi Hằng phản kích càng mạnh mẽ hơn.
Sau khi hắn ngăn cản thanh "cự đao" này thì đồng thời hắn cũng phóng ra một tia pháp lực, tiến hành xung kích thanh "cự đao" này.
Chỉ trong thoáng chốc, giống như trăm tỷ viên hằng tinh hội tụ vào một chỗ, lực lượng kinh khủng tràn ra mãnh liệt, dễ như bỡn mà đụng cho thanh "cự đao" này vỡ nát.
Bản chất của thanh "cự đao" này chính là bàn tay của Tưởng Bình.
Bởi vậy nên khi cự đao bị nát bấy đồng thời cái bàn tay của Tưởng Bình cũng bị nghiền nát thành bột mịn, đồng thời còn bị một luồng lực lượng kỳ dị phong cấm, cho dù hắn có làm như thế nào đi nữa thì cũng không thể khôi phục lại, tạo thành thương thế không thể nào nghịch chuyển được.
Nhưng mà chỉ có chút thương tổn như vậy thì cũng không phải là toàn bộ sức mạnh của một tia pháp lực đó.
Khi Tưởng Bình vừa mới ý thức được bàn tay của mình bị phá hủy thì một tia pháp lực đó đã thuận theo bàn tay bị hủy diệt mà lan tràn đến cánh tay.
Vẫn như cũ, dễ như bỡn mà chấn cho nó vỡ nát ra.
Chỉ trong nháy mắt, Tưởng Bình phát hiện, chẳng biết lúc nào mà Vô Thượng Chân Tiên Thể của mình đã vỡ thành trăm ngàn vạn mảnh, cũng không thể ngưng tụ lại dù chỉ là một chút xíu lực lượng.
Ầm ầm!
Ngay lúc Tưởng Bình ý thức được Vô Thượng Chân Tiên Thể của mình đã vỡ vụn, cùng thời khắc đó, trên người hắn, vô số vết rách xuất hiện, tỏa ra hào quang cực kỳ sáng chói.
Trực tiếp nổ tung.
Vô số đạo quang mang nở rộ trên người Tưởng Bình, ánh sáng đến từ thế giới Tiên Thổ khác nhau cũng theo nó mà bay tản ra khắp nơi.
Trong quang ảnh của những thế giới Tiên Thổ này, mơ hồ có thể thấy được từng bóng dáng có khí tức rất giống như là Tưởng Bình, những bóng dáng này có liên hệ kì dị nào đó với Tưởng Bình.
Sau một lát, hào quang vô cùng sáng chói dần dần thối lui, Vô Thượng Chân Tiên Thể của Tưởng Bình đã triệt để sụp đổ.
Quang ảnh chư Tiên Thổ vốn lơ lửng sau lưng hắn cũng biến mất không thấy gì nữa, hắn trở nên cực kỳ suy yếu, hình như cũng không thể nào lơ lửng giữa không trung được nữa, trực tiếp rơi từ trên không trung vạn trượng xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận