Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 112: Nhường ra ngôi vị (3)

"Liền coi như bọn họ muốn chia của, Lưu đại nhân ngươi không muốn leo lên ngồi ngôi vị Châu Mục sao?" Thôi Hằng mỉm cười nói "Chuyện này vẹn toàn đôi bên, cớ sao mà không làm?"
"Huyện Tôn đại nhân nói đùa. " Lưu Lập Đào vẻ mặt đau khổ nói "Toàn bộ Phong Châu những tông môn không có tuyệt đỉnh cũng không chỉ đám người bọn họ, hơn nữa thế lực có tuyệt đỉnh cũng chưa chắc sẽ buông tha tranh đoạt ngôi vị Châu Mục.
"Đây chính là nơi đầu sóng ngọn gió, hơi không chú ý sẽ bỏ mạng, có tấm gương của Tào đại nhân, ta không dám không sợ a, cho nên ta liền suy nghĩ, vẫn là đem cái ngôi vị Thái Thú này nhường lại, cho..."
Nói tới chỗ này, hắn không nói được, cũng không dám nói nữa.
"Vị trí nguy hiểm như vậy, còn không bằng nhường cho người chết thế như ta? " Thôi Hằng giả trang ra một bộ dáng cười lạnh "Đúng hay không?"
"Không dám! Tại hạ tuyệt đối không dám nghĩ như vậy! " Lưu Lập Đào dưới sự kinh hoảng cuối cùng trực tiếp từ trên ghế lăn xuống dưới, nằm trên đất vô cùng hốt hoảng giải thích với Thôi Hằng "Ta, ta chẳng qua là cảm thấy Huyện Tôn đại nhân ngài là nhân vật thần tiên, có khả năng hô phong hoán vũ, khẳng định không sợ những môn phái này, cũng không sợ bị ám sát, cho nên mới, mới có hạ sách nầy a, Huyện Tôn đại nhân nếu không đồng ý, ta tuyệt sẽ không nhắc lại chuyện này, xin Huyền Tôn thứ tội!"
"Những tông môn gia tộc kia chuẩn bị làm sao bắt chẹt ngươi, chẳng lẽ trực tiếp động võ sao? " Thôi Hằng cũng không nói rõ có hay không sẽ tiếp nhận chức vị Thái Thú Quận Lỗ, ngược lại thì lại hỏi một cái vấn đề.
"Nếu là động võ thì tốt rồi. " Lưu Lập Đào mặt đầy khổ sở nói "Huyền tôn ngài có chỗ không biết, những đại môn phái cùng đại gia tộc này cũng không chỉ là người trong võ lâm, càng là cự phú giàu có, nắm giữ mạch sống của dân chúng một quận thậm chí là mấy quận.
"Tỷ như Phái Thái Trùng, lập phái mấy trăm năm, ở trong nghề buôn bán lương thực mấy trăm năm, ban đầu Đại Tấn lập quốc vì ổn định, lại cho Phái Thái Trùng quyền thủy vận trong khu vực Phong Châu.
"Cho đến ngày nay, Phái Thái Trùng ở Phong Châu kinh doanh vận lương có thể nói là lật tay thành mây úp tay thành mưa, ra lệnh một tiếng, để cho lương thực Quận Lỗ đứt đoạn đều là có khả năng.
"Còn có Thiên Kiếm Môn, đồng dạng là đại phái truyền thừa mấy trăm năm, chủ yếu kinh doanh mỏ sắt cùng than đá, nếu là chọc cho nhà bọn hắn mất hứng, là có thể để cho bách tính mùa đông không lửa than để đốt, đến lúc đó nhất định là binh tai nổi lên bốn phía.
"Còn có cái phái Thanh Ngọc... Hà gia Bình Xuyên..."
Theo Lưu Lập Đào miêu tả, Thôi Hằng sắc mặt càng ngày càng cổ quái, thì ra mạch máu kinh tế, trăm nghề dân sinh của Đại Tấn này đều đã sớm bị đủ loại đại môn phái đại gia tộc cầm giữ trong tay.
Loại quốc gia hắc ám này lại còn có thể chống đỡ hai trăm năm, cũng là rất trái với lẽ thường.
"Còn có một điều, tại hạ muốn bẩm báo Tiên Tôn ngài. " Lưu Lập Đào tựa hồ là cảm thấy dù sao đã nói hết rồi, dứt khoát không giấu diếm nữa "Chuyện ta rời đi Quận Thành Quận Lỗ, phỏng chừng không gạt được mấy đại môn phái cùng gia tộc kia.
"Bọn họ hơn phân nửa cũng sẽ đoán được ta muốn đem ngôi vị Thái Thú nhường ra, vì cho tân Thái Thú hạ mã uy, những môn phái cùng gia tộc này hơn phân nửa đã bắt đầu tiến hành hạn chế đối với trăm nghề dân sinh của Quận Thành Quận Lỗ.
"Nếu mà ngài tiếp nhận cái ngôi vị Thái Thú Quận Lỗ này, đến lúc đó đối mặt chỉ sợ sẽ là cả thành chịu hết chèn ép của những môn phái gia tộc này, bách tính kiếm sống túng thiếu, ai oán vang trời."
"Ồ? " Thôi Hằng nghe vậy ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Lại còn có chuyện tốt bực này?
Sau khi nói hết thảy các tình huống này, Lưu Lập Đào đã là đi vào đường cùng, làm xong chuẩn bị bị Thôi Hằng cự tuyệt.
Dù sao, nhìn thế nào thì việc ngồi lên chức vị Thái Thú Quận Lỗ cũng không giống là chuyện tốt gì.
Trừ phi vừa lên chức liền đem người của mấy đại môn phái, mấy đại gia tộc tất cả đều giết sạch, tịch thu đoạt lại tất cả sản nghiệp, mới có thể dẹp không cho bọn họ tiếp tục quấy phá.
Nếu không, căn bản là hoàn toàn không có biện pháp.
Nhưng nếu mà thật động thủ, trước không đề cập tới làm được hay không làm được, coi như thật có thể làm được, ắt cũng sẽ đắc tội phần lớn môn phái cùng gia tộc trong Phong Châu.
Trong đó không thiếu tuyệt đỉnh.
Nếu là đến loại trình độ đó, coi như là thần tiên chỉ sợ cũng là nửa bước khó đi.
Cũng không thể thật đem toàn bộ người của Phong Châu giết cho đầu người cuồn cuộn, máu chảy thành sông đi.
Xem ra chính mình đúng là vẫn còn phải làm tiếp ngôi vị Thái Thú Quận Lỗ a, Lưu Lập Đào trong lòng bi thương, phảng phất đã đoán được tương lai bi thảm của chính mình sau này.
Nhưng mà vừa lúc đó, hắn chợt nghe Thôi Hằng mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận