Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 271: Khúc nhạc dạo bắt đầu (1)

Thôi Hằng nhìn lướt qua mọi người, mỉm cười nói: "Ta sẽ không giết các ngươi."
Thanh âm của hắn rất ôn hòa, không có chút sát ý nào.
Hơn nữa bởi vì bao hàm pháp lực, mặc dù âm lượng không lớn, nhưng lại truyền đến trong tai của mỗi người.
Không chỉ riêng đám người Thẩm Du ở phía trước nhất nghe rõ, mà ngay cả đại quân trăm vạn ở hậu phương cũng đều có thể nghe rõ rõ ràng ràng, mỗi một người quân lính bình thường đều nghe được lời nói của Thôi Hằng.
Sáu chữ ngắn ngủi này, tức khắc liền khiến cho tất cả mọi người tại chỗ sôi trào.
Vô số quân lính hưng phấn lên, như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Bọn họ đối với chiến đấu không hiểu nhiều, cơ bản đều là theo chân đại bộ đội cùng đi.
Hiện tại khi biết mình không cần chết, tự nhiên cảm thấy vô cùng vui mừng, cũng sẽ không suy nghĩ nguyên do trong đó.
Đám người Thẩm Du bỗng dưng ngẩng đầu, không thể tin nhìn về phía Thôi Hằng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bọn họ gần như không thể tin vào tai của mình, thậm chí đều có chút hoài nghi mình phải chăng vì quá mức sợ hãi mà sinh ra ảo giác.
Chính mình đây là được tha thứ rồi hả?
Điều này sao có thể?
Thật ra thì, ngay lúc thấy Thôi Hằng từ trên trời giáng xuống, đám người Thẩm Du liền đã làm xong chuẩn bị sắp phải chết.
Dù sao, nguyên nhân thành lập đại quân trăm vạn này, những Châu Mục, Gia Chủ, Thần Cảnh bọn họ liên hợp lại, cũng là vì một cái mục đích.
Dẹp Thôi.
Giết chết Thôi Hằng!
Có ai sẽ bỏ qua cho một đám người tập trung để giết chính mình?
Căn bản không thể nào đâu.
"Ta nói, ta sẽ không giết các ngươi. " Thôi Hằng chú ý tới biểu tình trên mặt đám người Thẩm Du, lại cường điệu nhắc một lần.
Lần này, đám người Thẩm Du rốt cuộc tin.
Bọn họ nhìn nhau, trố mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được vẻ vui mừng.
Mỗi người đều là mừng rỡ như điên!
Mới vừa rồi bọn họ đều đã làm xong chuẩn bị bị giết, tuyệt vọng tới cực điểm, nhưng bây giờ lại có cơ hội sống sót, không cần phải chết ở đây.
Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết khiến cho trong lòng của mỗi người đều tràn đầy ý vui mừng, vô cùng nồng nặc.
"Vạn tạ ơn không giết của Thượng Tiên!"
Thẩm Du đi đầu lễ bái cảm ơn, đầu rạp xuống đất, đại lễ cúi lạy.
"Vạn tạ ơn không giết của Thượng Tiên!"
"Vạn tạ ơn không giết của Thượng Tiên!"
Đám người Đào Chính, bao gồm một đám Thiên Sứ Thượng Giới cũng đều vội vàng bắt chước Thẩm Du cùng nhau quỳ dưới đất, hướng Thôi Hằng lễ bái ngỏ ý cảm ơn.
Tướng Quân ở phía sau thấy người phía trước đều quỳ xuống, bọn họ cũng lập tức quỳ xuống, dưới phản ứng dây chuyền này, đại quân trăm vạn trong nháy mắt liền đều quỳ xuống trước mặt Thôi Hằng, tiếng cảm tạ như biển gầm phát ra!
"Vạn tạ ơn không giết của Thượng Tiên!"
"Vạn tạ ơn không giết của Thượng Tiên!"
...
...
Hơn một triệu người đồng thời cảm ơn một người là cảm giác thế nào?
Đây là một loại cảm giác khó mà diễn tả bằng ngôn từ.
Coi như là người tu tiên Kim Đan đại thành như Thôi Hằng, khi đối mặt một triệu người ở cùng một lúc cao giọng hô lớn cảm tạ, đều cảm giác được tâm tình của mình có chút hưng phấn.
Đương nhiên, sự hưng phấn này cũng có thể là bởi vì hắn thấy được ánh sáng màu đỏ khắp trời, là màu đỏ cực kỳ nồng nặc, vô cùng tươi đẹp!
Màu đỏ tượng trưng cho vui!
Một tấc!
Hai tấc!
...
Một thước 5 tấc!
...
Một thước 9 tấc!
Trúng mùa lớn!
Chân chính trúng mùa lớn!
Từ trong tuyệt vọng sau đó giành lấy được hi vọng, tâm tình vui sướng sinh ra thật là mãnh liệt tới cực điểm.
Chẳng qua là một đợt thu thập này, liền để cho màu đỏ tượng trưng cho vui trực tiếp tăng cao một thước 9 tấc.
Kể từ đó, ánh sáng màu đỏ tượng trưng vui liền vượt qua độ cao bốn thước, độ cao đứng sau ánh sáng màu đen tượng trưng cho ác.
Sau khi ký thác Thất Tình Thần Linh ở trên Hồng Vũ Kiếm thu thập tâm tình trong liên minh dẹp Thôi, cùng với hòm báu vật là Độ Pháp hòa thượng cống hiến, ánh sáng màu đen bây giờ đã cao tới năm thước một tấc, là ánh sáng cao nhất trong thất tình.
Thôi Hằng lòng tràn đầy vui mừng mà nhìn những người ở trước mắt.
Đây đều là từng mảng rau hẹ chắc nịch a!
Làm sao có thể giết?
Nếu vậy khác nào gây khó khăn cho việc tu hành của mình, cũng là lãng phí lớn nhất đối với tài nguyên.
Đương nhiên, cũng không khả năng cứ bỏ qua cho bọn họ như vậy.
"Các ngươi cũng không nên cảm ơn quá sớm. " Thôi Hằng bỗng nhiên mở miệng, nói với đám người Thẩm Du "Ta tha mạng cho các ngươi, vì có chuyện các ngươi phải làm.
"Tiếp theo các ngươi từng người trở về trong nhà mình, phát huy hết thảy lực lượng các ngươi nắm trong tay, ở nơi các ngươi cai trị toàn diện phổ biến những chính lệnh này."
Vừa nói, hắn cong ngón búng ra, từng đạo tia sáng bay ra, bắn vào trong đầu những người này.
Tất cả thông tin liên quan tới chính lệnh trong nháy mắt liền hiện lên trong đầu của bọn họ.
Tình huống bất thình lình tình, khiến cho đám người Thẩm Du vừa kinh vừa sợ.
Ở trong nháy mắt khi Thôi Hằng bắn ra từng đạo tia sáng, bọn họ còn tưởng rằng Thôi Hằng đây là đột ngột thay đổi chủ ý, muốn trực tiếp giết bọn họ, tâm tình trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng mà sau khi tin tức trong những đạo tia sáng này nổi lên trong đầu bọn họ, loại thủ đoạn thần kỳ này lại khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi, đồng thời cũng nảy sinh sợ hãi nồng nặc.
Thôi Hằng lại trực tiếp đem tin tức đặt vào trong đầu người, chuyện này thật bất khả tư nghị, rõ ràng chính là thủ đoạn thần tiên.
Chính bọn họ những người này, lúc trước lại muốn đi giết thần tiên như vậy.
Thật là quá buồn cười.
Hoàn toàn là chán sống.
Mặc dù tâm tình dao động kịch liệt như vậy lại để cho Thôi Hằng thu hoạch một lớp thất tình chúng sinh, nhưng điều này cũng làm cho bọn họ ngay từ đầu không có đem sự chú ý tập trung đến bản thân chính lệnh.
Song, sau khi làn sóng khiếp sợ pha trộn cùng sợ hãi thối lui đi, đám người Thẩm Du vẫn là bắt đầu cẩn thận kiểm tra nội dung cái chính lệnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận