Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 339: Bí bảo Hồng gia

“Vừa mới đến, ông trời liền không tốt.”
Thôi Hằng nhìn mưa lớn trên trời, cười nói với Trương Sấu Minh bên cạnh: “Trương Chân Nhân, đây có phải hay không là đang báo trước lần này ta đến Thiên Khư Giới sẽ không thuận lợi?”
“Thượng Tiên nói đùa rồi.” Trương Sấu Minh lắc đầu nói, “Nếu cõi đời này thật có ông trời, khi đối mặt với ngài, nhất định Thiên Tượng sẽ đầy hào quang, tia sáng kỳ dị nghênh đón, bây giờ lại mưa lớn tầm tã, vừa vặn chứng minh trên cõi đời này cũng không có cái gọi là ông trời.”
Tại trong lòng của hắn, Thôi Hằng chính là Thiên Ý, là tồn tại vô thượng giống như Thiên Đạo, nếu như thật tồn tại ông trời, vậy cũng chỉ là bản thân Thôi Hằng bây giờ.
Dù sao, hắn cũng đã thấy qua dị tượng sản sinh lúc Thôi Hằng đột phá Nguyên Anh.
“Ha ha ha!” Thôi Hằng nghe vậy cười lên, vuốt cằm nói, “Trương Chân Nhân cũng sẽ nói lời như vậy sao?”
Ầm! !
Ngay tại lúc này, trên trời đột nhiên nổi lên ánh chớp, trong nháy mắt liền đem trời đất tối tăm chiếu cho sáng choang, giống như mặt trời hừng hực nhô lên cao lúc ban ngày.
Cùng lúc đó, cách đó không xa truyền tới một tiếng rống giận.
“Cháu ngoan mau trốn a!”
Ngay sau đó, chính là một cỗ Tiên Thiên Chân Khí tràn đầy hư nhược phun trào, nỗ lực điều động Thiên Địa Nguyên Khí tiến hành chiến đấu.
Chẳng qua, cố lực lượng này so với Tiên Thiên Chân Khí bình thường rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều, còn có cảm giác hết sức suy yếu, giống như là sắp triệt để cạn kiệt.
“Đôi ông cháu này cũng là tràn đầy khí phách.” Ánh mắt Thôi Hằng nhìn qua, kỳ thực hắn đã sớm cảm nhận được trong rừng rậm này có người đang bị truy sát, nhưng hắn vốn cũng không tính xen vào.
Bây giờ thấy Hồng Khang liều chết cũng muốn ngăn cản địch nhân để cho cháu trai của mình chạy trốn, mới có mấy phần cảm động.
Sau đó, hắn khe khẽ thổi ra một hơi.
Hô!
Trong nháy mắt, cuồng phong nổi lên kèm theo tiếng hí to lớn, mãnh liệt cuốn tới trước mặt Hồng Khang và Hồng Thâm.
Luồng gió lốc này giống như bàn tay vô hình khổng lồ quét ngang qua, bẻ gãy cành khô.
Tại chỗ liền đem tên cao thủ Nội Cảnh của Thiên Hợp Thánh Giáo thổi bay ngược ra ngoài, sau khi đụng gãy không biết bao nhiêu cây cối mới chậm rãi trượt xuống trên đất.
Ngã xuống ở trong vũng nước mưa bùn lầy.
Thôi Hằng chỉ vận dụng một chút xíu lực lượng cực kỳ yếu ớt, lại còn tiến hành khống chế cực kỳ tỉ mỉ, mới không khiến tên Nội Cảnh này tại chỗ hóa thành phấn vụn.
Hắn khẽ cau mày, nói với Trương Sấu Minh bên cạnh: “Trương Chân Nhân, lần sau nếu gặp lại chuyện như vầy, liền do ngươi xuất thủ đi.”
“Vâng, Thượng Tiên.” Trương Sấu Minh vội vã gật đầu, hiểu rõ ý tứ của Thôi Hằng, nhìn về tên Nội Cảnh ngồi liệt dưới đất, thân chịu trọng thương kia, lắc đầu nói, “Người này thật là may mắn, lại có thể khiến ngài thổi ra một ngụm khí, chính là phúc phận tu luyện trăm ngàn đời mới có a.”
Hắn cũng không phải đang chế giễu, mà là thật tâm thật ý nói vậy.
Tại trong mắt của Trương Sấu Minh, Thôi Hằng là tôn quý biết bao, là loại tồn tại cường đại biết bao, liền xem như Thiên Quân cao cao tại thượng, hay Phật Đà, bị Thôi Hằng thổi một ngụm khí phỏng chừng cũng bị đương trường thổi chết.
Lúc này, một tên Nội Cảnh nho nhỏ, nhân vật như con kiến hôi, vậy mà có thể khiến Thôi Hằng cố ý lưu lại tính mạng.
Đây không phải may mắn thì là cái gì, không phải phúc phận tu luyện trăm ngàn đời thì là cái gì?
Cùng lúc đó, hai ông cháu Hồng Khang và Hồng Thâm thì là đã sợ ngây người.
Nhất là Hồng Khang.
Hắn không thể tin nhìn tên Nội Cảnh ngồi tê liệt trên mặt đất kia, lại nhìn một chút Thôi Hằng và Trương Sấu Minh, chỉ cảm thấy chính mình như đang nằm mơ.
Một ngụm khí liền suýt chuýt nữa thổi chết một tên Nội Cảnh!
Đây coi như là cao nhân Thần Cảnh cũng không khoa trương như vậy chứ?
Lẽ nào là một vị Nhân Tiên?
Hắn bị suy đoán của chính mình hù dọa rồi.
Kỳ thật, coi như là ở trong Thiên Khư Giới, võ giả giang hồ tầm thường cũng rất ít khi có thể nhìn thấy Nhân Tiên.
Dù sao, Tiên ban là có hạn nghạch.
Cõi dời này ngoại trừ đệ tử của Tiên Môn, chỉ có chín họ hai mươi bốn nhà cùng với Hoàng Thất các nước mới có thể có Nhân Tiên.
Tổng cộng cũng không có bao nhiêu người.
“Bái kiến Tiên Nhân, vạn tạ ơn cứu mạng của Tiên Nhân!” Hồng Khang sau khi khiếp sợ, vỗi vã quỳ xuống, hướng Thôi Hằng nói tạ.
“Bái kiến Tiên Nhân!” Hổng Thâm thấy ông nội của mình quỳ xuống nói cảm ơn, hắn cũng làm theo.
Nhưng hai người vừa quỳ xuống, liền cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng nhu hòa đem bọn hắn nâng dậy.
“Không cần đa lễ.” Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, đi tới trước mặt hai người, cười khẽ nói. “Ta chẳng qua chỉ là gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi.”
“Thượng Tiên không ra tay, mà là thở ra.” Hồng Thâm dù sao chỉ có chín tuổi, nhịn không được cải chính nói.
“Thâm nhi, không được vô lễ.” Hồng Khang nhưng là sợ đến hồn phi phách tán, vội vã quát bảo ngưng lại.
“Không sao.” Thôi Hằng khoát tay nói, hắn đối với lời này cũng không để ý.
Ngay sau đó, ý nghĩ hắn khẽ động, cái tên Nội Cảnh đang ngồi tê liệt trên đất kia tức thì liền lơ lửng giữa không trung, bay về phía hắn, sau khi toàn thân run cầm cập một hồi, liền tỉnh táo lại.
“Ngươi là đệ tử của Thiên Hợp Thánh Giáo?” Thôi Hằng nhận ra khí tức lực lượng trong cơ thể người này.
“Tiên Nhân tha mạng!” Tên cao thủ Nội cảnh này bị dọa sợ đến vỡ mật, hoảng sợ cực độ, chỉ biết cầu xin tha thứ.
“Ngươi là đệ tử Thiên Hợp Thánh Giáo sao?” Thôi Hằng lại hỏi một câu, nhưng lần này thanh âm lại ôn hòa hơn rất nhiều, cũng tràn đầy lực cảm hóa.
“Phải, phải, ta là đệ tử nội môn Tiền Thuận của Thiên Hợp Thánh Giáo.” Con ngươi trong mắt tên này trở nên vô hồn, không có hoảng sợ cùng kinh hãi, phảng phất trở thành một vật chết chỉ biết trả lời vấn đề.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ tới nói, bất kỳ sinh linh dưới Nguyên Anh đều giống như con kiến hôi.
Vô luận là nhục thân hay là thần hồn, đều có thể tùy ý áp chế.
Hiện tại thần hồn ý chí của tên Tiền Thuận này liền đã bị áp chế, vô luận hỏi cái gì, hắn đều sẽ thành thật trả lời.
“Người mạnh nhất trong Thiên Hợp Thánh Giáo các ngươi là cảnh giới gì?” Thôi Hằng thử nghiệm dò hỏi.
“Nên, nên là giáo chủ đi, nghe nói là một vị đại năng Thiên Tiên.” Giọng điệu của Tiền Thuận cũng không chắc chắn, hiển nhiên đây là vì tin tức cao tầng nòng cốt hắn cũng không tiếp xúc tới, cũng không biết rõ chuyện này.
“Quả nhiên. . . “ Thôi HẰng khẽ gật đầu, hắn cũng chỉ là thử hỏi một chút, mà cũng không ôm hy vọng quá lớn, ngay sau đó liền hỏi cái khác, “Vì sao đuổi giết bọn họ?”
“Hồng gia có bí bảo truyền thừa, nghe nói ẩn chứa bí mật khiến người trở thành Địa Tiên, ta muốn đoạt lấy.” Tiền Thuận lần này nói rất lưu loát, hiển nhiên đây là ý nghĩ của hắn.
Hồng Khang nghe vậy nhất thời thân thể căng thẳng lên, trong lòng cảnh giác cực kỳ.
Theo bản năng mà kéo Hồng Thâm cách xa ra Thôi Hằng một cự ly.
Đây là cảnh giác tới từ bản năng.
Tổ huấn của Hồng gia chính là con cháu đời sau liều mạng bảo vệ bí bảo truyền thừa, tuyệt đối không thể giao cho bất luận kẻ nào.
Trừ phi có thể đợi được người kia trong lời tổ huấn xuất hiện.
Hơn hai trăm năm qua, người của Hồng gia một mực đều đang thi hành lời tổ huấn này.
“Bí bảo?” Thôi Hằng nghe vậy quay đầu nhìn về Hồng Khang, quan sát trên dưới một lần, khẽ cười nói, “Các ngươi thật có bí bảo như vậy? Vì sao không dùng nó để đề thăng thực lực của mình?”
“Thượng Tiên, cái gọi là bí bảo đề thăng thực lực chưa từng tồn tại.” Hồng Khang hít sâu một hơi, đứng thẳng người, lại nhìn thẳng Thôi Hằng, trầm giọng nói, : “Kia chỉ là vật Tổ Tiên Hồng gia lưu lại, người nhà họ Hồng ta đời đời thay nhau bảo hộ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận