Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 990: Nhân Hoàng quang ảnh, Hồng Phú Quý trong chỗ sâu trong Trung Đô Vương Thành (3)

Thái Hồng đi theo Nhân Vương đi vào bên trong hộp ngọc, lại phát hiện trong này lại có một tòa cung điện bị vô số đại trận bao quanh...
Bây giờ rốt cuộc hắn cũng hiểu được mới rồi Nhân Vương nói "phức tạp gấp trăm lần" là có ý gì.
Đây không phải là khoa trương, mà là sự thật.
Lặp lại một trăm tám mươi lần như thế thì rốt cuộc Thái Hồng cũng đi theo Nhân Vương tới một cái tiểu thế giới phạm vi không cao hơn ba mươi dặm.
Vừa đến nơi đây, Thái Hồng lập tức nhíu mày.
Thiên địa pháp tắc cực kỳ mỏng manh, gần như không thể nào tiến hành tu luyện.
Lập tức, hắn nhìn thấy trung ương vùng thế giới nhỏ này có một gốc đại thụ che trời.
Lúc này, dưới gốc đại thụ che trời đó đang có một người nam tử trung niên ngồi xếp bằng, hai mắt hắn hơi khép lại, khí chất trầm ổn, mang tới cho người ta cảm giác tâm thần yên bình.
Chính là Hồng Phú Quý đi vào Trung Đô Vương Thành hai trăm năm trước.
Lúc trước hắn du lịch đến đây, bị Nhân Vương phát hiện đặc thù trên người, sau đó cầm tù hắn ở nơi này, cũng bày ra vô số cấm chế ẩn nấp.
"Hồng Vũ, chúng ta lại gặp mặt." Nhân Vương mỉm cười nói.
"Nhân Vương, ngươi lại tới." Hồng Phú Quý vẫn hơi khép hai mắt, không có mở mắt nhìn, chỉ lạnh nhạt nói: "Mời trở về đi, ta sẽ không đồng ý."
"Ta biết ngươi sẽ không đồng ý." Nụ cười trên mặt Nhân Vương không giảm, đi tới chỗ Hồng Phú Quý, mỉm cười nói: “Lần này không phải ta đến để trưng cầu ý kiến của ngươi, ta nhất định phải có được Nhân Hoàng Chi Thể."
"Ồ? Thật ra thì ta hoàn toàn không phải Nhân Hoàng Chi Thể." Hồng Phú Quý nghe vậy mở hai mắt ra, ánh mắt thanh lãnh rơi vào trên mặt Nhân Vương, khóe miệng có chút giương lên, cười khẽ nói: “Nhưng mà, giải thích như vậy ngươi cũng sẽ không tin. Nói mới nhớ, hai trăm năm trước ngươi cũng nói là nhất định phải được, bây giờ vẫn nói như vậy, hẳn là đã chuẩn bị kỹ càng?"
"Không sai." Nhân Vương đã đi tới phía dưới cây đại thụ che trời đó, nhìn Hồng Phú Quý ngồi xếp bằng trên mặt đất, trầm giọng nói: “Thân ngươi có dị bảo, hai trăm năm trước ta không thể đoạt xá ngươi, nhưng mà hai trăm năm qua đi, ta đã chuẩn bị đủ."
"Nếu như ngươi tự tin như vậy thì cần gì phải nhiều lời, trực tiếp động thủ không phải tốt hơn sao?" Hồng Phú Quý cười như không cười nhìn Nhân Vương, sau đó lại nhắm mắt lại, tựa như không để ý Nhân Vương sẽ làm gì mình.
"..." Nhân Vương hơi trầm mặc, nhìn chằm chằm Hồng Phú Quý, bỗng nhiên nở nụ cười: "A, thái độ ngươi như vậy là không sợ tử vong hay là có chỗ dựa khác?"
"Ngươi động thủ thì chẳng phải sẽ biết?" Hồng Phú Quý lạnh nhạt nói: “Huống hồ sau khi ta chết, đương nhiên có lão sư của ta báo thù giúp ta, còn gì phải sợ?"
"Lão sư?" Nhân Vương hơi nheo mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra thân ảnh đang giằng co với Tiên Chủ, trầm giọng nói: “Lão sư của ngươi tên gì?"
"Ngươi cũng xứng biết được tên lão sư ta?" Hồng Phú Quý mở mắt ra, khinh thường lườm Nhân Vương một cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió.
"Có vẻ như người này đang chủ động khiêu khích." Thái Hồng ở bên cạnh, nhắc nhở: "Ngài phải cẩn thận."
"Ta biết." Hai mắt Nhân Vương hiện ra hào quang, nói với Hồng Phú Quý: “Tâm tư của ngươi không thể gạt được ta, cho dù ngươi muốn nhờ vào đó để cho ta sinh lòng kiêng kỵ chùn bước hay là có át chủ bài thật thì cũng vô dụng, ta không quan tâm.”
"Hai trăm năm nay, ta đã chuẩn bị đầy đủ, mặc cho ngươi có các loại thủ đoạn cũng vô dụng. Nếu như lão sư ngươi đến thật, ta sẽ dùng Nhân Hoàng Chi Thể của ngươi tự tay đánh giết hắn!"
Nói xong, quang mang trong mắt của hắn trở nên đại thịnh, khí tức toàn thân đều nội liễm vào trong cơ thể.
Cùng lúc đó, một cỗ thần hồn chi lực vô cùng tinh thuần vô cùng to lớn từ trong hai mắt Nhân Vương bắn ra, vọt thẳng tới mi tâm Hồng Phú Quý, trùng trùng điệp điệp lao nhanh vào.
Đoạt xá!
Thần hồn chi lực vô cùng to lớn ngưng tụ thành thực chất, hất tung Thái Hồng đứng ở bên cạnh ra ngoài, sau đó tạo thành một cái quang kén cực lớn, bao vây Nhân Vương và Hồng Phú Quý lại.
Ong ong! !
Tiểu thế giới này bỗng nhiên vang lên từng trận rung vang, toàn bộ hư không đều đang run rẩy, một đạo hào quang màu tím huy hoàng to lớn từ bên trong quang kén bắn ra.
Đạo tia sáng này cao quý mà uy nghiêm, lại tràn đầy nhân từ với thương xót, ẩn chứa vô tận quang ảnh, cảnh tượng văn minh Nhân tộc trong vô số thời không, vô số thế giới hiển hiện ra trong tia sáng này.
Bên trong man hoang, vượt mọi chông gai, giáo hóa chúng sinh, văn minh quật khởi, thượng trảm tiên thần, hạ trảm tà ma!
Con đường quật khởi của Nhân tộc!
Mà trong tầng tầng quang ảnh, vô số thời không, vô số thế giới này, trong văn minh Nhân tộc đều có một bóng dáng, dẫn dắt Nhân tộc đi ra khỏi man hoang, bước về phía quật khởi.
Nhân Hoàng! !
Phanh phanh phanh! !
Quang kén bỗng xuất hiện từng tiếng nổ đùng đoàng, giống như là có lực lượng gì muốn từ bên trong lao ra, sắp nổ tung.
Cùng lúc đó, cây đại thụ che trời đó cũng bỗng nhiên sáng lên ánh sáng tràn ngập sức sống, từng nhánh cây rủ xuống, bao trùm đại kén sáng rỡ đó.
"Đây, đây là..." Thái Hồng nhìn thấy cảnh này, lập tức có cảm giác hoảng hốt, sẽ không phải là Nhân Vương thất bại đó chứ.
Ầm ầm! !
Ngay lúc này, trên không vùng thế giới nhỏ này bỗng đổ sụp.
Lại có người trực tiếp đánh xuyên qua mấy ngàn tầng cấm chế phòng ngự với mấy trăm cái thế giới bình chướng, giáng lâm.
Kèm theo đó là một tiếng quát chói tai.
"Thật can đảm! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận