Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 962: Trong tiên thổ, các quốc gia giao đấu, chiến tranh liên tiếp (3)

Trong Đại Thành Quan.
Đại tướng thủ quan Đặng Hoài Nghĩa bước xuống từ tường thành với vẻ mặt thâm trầm như nước, đám thuộc hạ đang đợi bên dưới vội vàng chào hỏi.
“Đại tướng quân, sao rồi, chỉ huy cuộc tấn công thành lần này của Lương Quốc là ai? Chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”
Nhiều vị tướng quân đều nhịn không được bước lên hỏi thăm, vẻ mặt vô cùng nôn nóng.
Trong các trận chiến, thân thể cường giả không thể gây tổn thương cho sức mạnh của quốc tỷ, vậy nên họ chỉ phụ trách công kích đại trận.
Chỉ sau khi phá vỡ đại trận, sức mạnh của quốc tỷ mới có thể bị suy yếu thông qua sự hợp sức của các binh lính.
Vì vậy, thống soái công thành chiến là vô cùng quan trọng, chỉ cần có thể ngăn cản sự phá hủy đại trận của thống soái thì có thể bảo vệ được cổng thành.
Nhưng nếu đại trận bảo vệ thành bị phá hủy, vậy chỉ có thể liều mạng với địch.
Mà số lượng binh lính ở Đại Thành Quan không nhiều lắm, tài nguyên cũng tương đối khan hiếm, nên không thể tiến hành một cuộc chiến tiêu hao.
Chỉ cần cuộc chiến giữa binh lính bắt đầu, cuối cùng Đại Thành Quan chắc chắn sẽ bị phá vỡ.
Chính vì vậy mà nhiều tướng lĩnh vô cùng quan tâm đến người thống soái lãnh binh lần này của Lương Quốc là ai.
“Thống soái vẫn chưa xuất hiện, nhưng dựa theo quân hàm và cờ hiệu, có lẽ là thuộc hạ của Sở Phi Tiêu.” Vẻ mặt Đặng Hoài Nghĩa vô cùng trịnh trọng, gằn từng chữ một nói ra cái tên này, có thể thấy được ông ta rất coi trọng con người này.
“Sở Phi Tiêu! Vậy mà lại là hắn!”
“Tướng quân nhà họ Sở ở Lương Quốc Sở Phi Tiêu, nghe nói hắn đã sớm đạt tới cảnh giới thứ sáu trong Chân giới.”
“Là tin cũ rồi, mấy năm trước hắn đã đột phá tới cảnh giới thứ bảy.”
“Cái gì?! Nghe đồn từ rất lâu về trước nhà họ Sở cũng từng có người đạt cảnh giới thứ bảy, nhưng đã biến mất từ lâu, không ngờ lại có một người khác xuất hiện.”
“Lần này chúng ta gặp nguy hiểm rồi. Mặc dù Đại Thành Quan đã từng ngăn lại cuộc tấn công của cường giả cảnh giới thứ bảy trong lịch sử, nhưng mà…”
...
...
“Câm mồm!” Cuối cùng Đặng Hoài Nghĩa không thể nhịn được nữa, quát chói tai một tiếng, ngay sau đó ánh mắt đảo qua mọi người, trầm giọng nói, “Chẳng lẽ các ngươi muốn bỏ thành mà chạy, hay là mở thành đầu hàng sao?”
“Không không, tướng quân, chúng ta tuyệt đối không có ý này.”
“Tướng quân hiểu lầm rồi, sống chết của thủ thành chúng ta đã trói chặt với cổng thành từ lâu, sao lại bỏ chạy được.”
Các tướng lĩnh liên tục lắc đầu.
“Nếu vậy thì chúng ta phải tìm cách bảo vệ thành, thay vì ở đây tâng bốc người khác rồi hủy hoại uy phong của mình.” Đặng Hoài Nghĩa hừ lạnh nói, “Cường giả cảnh giới thứ bảy quả thực rất khó giải quyết, nhưng chúng ta có đội hình phòng thủ và sức mạnh của quốc tỷ, chưa chắc chúng ta không thể đẩy lùi quân địch.”

Ngoài Đại Thành Quan là một mảnh đất hoang vắng, quân lính đông đúc đang xếp hàng ngay ngắn.
Chiều cao của họ rất đồng đều, tất cả đều cao khoảng ba mét, mặc áo giáp đen thật dày, trên tay cầm những ngọn giáo khổng lồ, dường như có thể xuyên thủng trời đất.
Thế nhưng tất cả đều là những cường giả cảnh giới thứ nhất trong Chân giới.
Nếu ở trong tinh không bên ngoài, mỗi người đều có thể trở thành đại năng chúa tể thống trị tinh vực, nhưng ở thế giới tiên thổ, họ chỉ có thể làm binh lính công thành.
Họ tụ tập lại với nhau, khiến bầu trời của tiên thổ trở nên đen kịt che lấp ánh sáng mặt trời, cứ như cho đến cuối trời đều là một vùng tăm tối, sát khí ngập trời.
Bên cạnh những quân lính còn có hàng ngàn hung thú hỗn huyết với nhiều chủng loại khác nhau, tất cả đều được thuần hóa và trở thành cỗ máy chiến tranh thuần túy.
Lúc này cho dù là quân lính hay là các loại hung thú hỗn huyết, đều nhìn lên không trung, chờ đợi chỉ huy của chúng lên tiếng.
Ầm vang!
Đúng lúc này, từng tiếng động lớn đột nhiên vang lên từ trên bầu trời, vòm trời đen kịt đột nhiên loé lên một tia sáng vàng.
Chín con thú khổng lồ hình rồng xuất hiện từ trên không trung trống rỗng, bay vút lên đám mây.
Mỗi con thú đều có thực lực tương đương với cảnh giới thứ sáu Chân Giới.
Trên người chúng được bao phủ bởi những sợi dây vàng, nối với một cỗ xe chiến to lớn phía sau, chậm rãi lái tới từ chóp đỉnh bầu trời.
Xung quanh chiếc xe chiến đấu toát ra khí tức hỗn loạn, uy áp vô tận buông xuống, tiếng gầm rú của chiếc xe giống như muốn nghiền nát đất trời.
Tất cả nững quân lính và tướng lĩnh Lương Quốc ở đây đều quỳ một gối xuống đất, vô cùng cung kính hành lễ hô to về phía không trung!
“Cung nghênh thần tướng Phi Tiêu!”
“Cung nghênh thần tướng Phi Tiêu!”
...
...
Tiếng hô chấn động trời đất, làm cho mặt đất rung chuyển.
Đương nhiên tiếng hô cũng truyền vào trong Đại Thành Quan, làm cho vô số bá tánh hoảng sợ đứng ngồi không yên, binh lính và tướng sĩ thủ thành cũng trở nên căng thẳng.
Lúc này, một người trẻ tuổi đang ăn sáng trên đường nhìn lên bầu trời bên ngoài với nụ cười nhạt trên môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận