Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 315: Thái Nhất Huyền Tiên, Tử Cực Thiên Cung (1)

Trong tiếng dập đầu bái lạy cùng tiếng cảm tạ, Thôi Hằng chậm rãi từ trên trời hạ xuống, đi tới trong khu nhà lớn Vương gia.
Lúc này, ở trong này không có một bóng người.
Bởi vì, vào lúc bên ngoài xảy ra đại chiến, tất cả mọi người đều đi lên tường thành, ở xa ngắm tình huống chiến đấu bên ngoài.
Chẳng qua, Vương Đông Dương, Vương Đông Lâm, Ngụy Dịch, Bạch Hổ Đồng Tử cùng với đông đảo Nhân Tiên trong thế tộc hào phú đã vội vã chạy tới, một mực cung kính bái kiến Thôi Hằng.
Người của tứ đại Tiên Môn thì lưỡng lự đi theo ở phía sau, bọn họ sợ chết, không muốn đi qua, nhưng lại không dám không đi qua.
Nếu trốn thì không có khả năng chạy thoát.
Sau khi chính mắt thấy thực lực của Thôi Hằng, ai còn cảm giác mình có thể chạy trốn dưới mí mắt của hắn, thì nhất định là não có chút vấn đề.
Chỉ chốc lát sau, người của tứ đại Tiên Môn, Thiên Hợp Thánh Giáo, Chu Thiên Tinh Đấu Các, Bạch Vân Thành, Chân Không Đạo vẫn là chạy tới, bọn họ run run rẩy rẩy quỳ xuống trước mặt Thôi Hằng.
"Ra mắt Thượng Tiên!"
"Ra mắt Thượng Tiên!"
Tổng cộng mười hai tên Địa Tiên, 20 tên Nhân Tiên, tất cả đều run lẩy bẩy, ngay cả hô hấp đều cẩn thận, rất sợ sơ ý một chút sẽ chọc giận Thôi Hằng.
Dù sao, lúc trước Vương Đông Dương nói rất rõ, vị Thượng Tiên này chính là muốn chôn giết bọn hắn.
Những người trong thế tộc hào phú kia thấy vậy, rối rít cảm thấy vui mừng.
Còn tốt chính mình quỳ nhanh, sớm chọn đúng phe.
Nếu không bây giờ trong đám người quỳ run lẩy bẩy này, cũng nhất định là có một phần của mình.
Thôi Hằng ngồi ở trên ghế cao nhất, ánh mắt quét qua đám “Tiên nhân” quỳ dưới đất này, bỗng nhiên cười nói: "Nơi này không phải là chỗ nhận tội cầu xin tha thứ, cùng ta cùng nhau trở về Phong Châu Châu Phủ đi."
Nói xong, hắn liền đứng dậy, vung vẩy ống tay áo, trên mặt đất tức thì dâng lên một đám mây ánh sáng, đem tất cả những người ở đây đều nâng lên bầu trời.
Ngay sau đó, đoàn mây ánh sáng này liền chở bọn hắn xuyên qua biển mây sương mù, trong nháy mắt vượt qua mấy ngàn dặm xa, phi hành với cực tốc như vậy khiến bọn họ vô cùng rung động, nhưng còn chưa kịp tỉnh hồn lại liền đã tới trên Phong Châu Phủ Thành.
Vô luận là Nhân Tiên hay là Địa Tiên, khi nhìn đến Phong Châu Phủ Thành phía dưới đều cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.
Tốc độ phi hành như vậy đều vượt xa khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ.
Thật sự không tưởng tượng nổi.
Mấy người Trịnh Nam Huân, Huệ Thế, Trương Sấu Minh cũng đều cảm giác được biến hóa trên bầu trời, vội vàng đi tới nha môn phủ Châu Mục nghênh đón.
Nhưng mà, sau khi Thôi Hằng mang theo một đám người kia đáp xuống, bọn họ đều sợ ngây người.
Không nghĩ tới Thôi Hằng lại có thể một hơi mang nhiều người trở lại như vậy.
Với lại mang theo nhiều người như vậy từ Quận Lang Gia Duyễn Châu bay đến Phong Châu Phủ Thành, đây là đại thần thông bực nào?
Quá mức kinh người.
"Sư tổ, đây là? " Trịnh Nam Huân hơi nghi hoặc một chút mà lại gần hỏi.
"Một đám người đáng chết cùng một đám người còn chờ bàn bạc. " Thôi Hằng mỉm cười nói.
Chỉ ngắn ngủi một câu nói này, liền để cho những người trong Tiên Môn kia sắc mặt trắng bệch, những người trong thế tộc hào phú vốn dĩ cho rằng chính mình thoát nạn cũng trở nên tim đập rộn lên, thấp thỏm không yên.
"Huệ Thế. " Thôi Hằng hướng bên cạnh nói.
"Sứ Quân, có thuộc hạ! " Huệ Thế vội vàng đi tới, cung kính hành lễ.
"Ngươi đi vặn hỏi một chút những Nhân Tiên cùng Địa Tiên này, hỏi bọn hắn trăm năm trước, có hay không có tham dự qua vây công phái Tiên Hà. " Thôi Hằng trầm giọng nói "Yên tâm, bọn họ không dám nói láo."
Vừa nói, Cửu Hỏa Viêm Long đang bay múa bên cạnh hắn liền bay đến bên người Huệ Thế, con ngươi màu đỏ thẫm quét qua mọi người, để cho những Nhân Tiên Địa Tiên này tâm thần run rẩy.
Thực lực của Cửu Hỏa Viêm Long bọn họ đều đã từng thấy, đủ để thắng được Thiên Tiên, có thể so với Thiên Quân!
Chỉ là Nhân Tiên Địa Tiên, ở trước mặt con rồng lửa này giống như con kiến hôi nhỏ bé.
"Phải! Sứ Quân! " Huệ Thế lập tức gật đầu, ngay sau đó liền hướng về đám Nhân Tiên Địa Tiên đi tới, ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói "Các vị, hãy đi theo ta đi."
Đám Tiên Nhân chỉ đành phải đi theo, không dám có một chút ý muốn cãi lại.
"Đa tạ sư tổ! " Trịnh Nam Huân kích động không thôi mà hướng Thôi Hằng bái tạ, nàng biết đây là đang báo thù cho phái Tiên Hà.
"Đứng lên đi. " Thôi Hằng khoát tay một cái, lại nhìn về phía Trương Sấu Minh nói " Trương chân nhân, ngươi cũng đi theo ta, ta còn có một số việc muốn hỏi."
"Vâng, Thượng Tiên! " Trương Sấu Minh vội vàng gật đầu, trong lòng lại hơi nghi hoặc một chút.
Hắn cảm giác lần này thời gian Thôi Hằng ra ngoài mặc dù ngắn, nhưng lại sinh ra biến hóa không nhỏ, mang đến cho người cảm giác càng sâu không lường được.
. . .
Trong nha môn phủ Châu Mục.
Trịnh Nam Huân cùng Trương Sấu Minh đều đi theo Thôi Hằng đến nơi này.
"Các ngươi có từng nghe nói qua bên trong địa tâm chi hạch có trấn áp Cái Thế Đại Ma? " Thôi Hằng đi thẳng vào vấn đề hướng hai người dò hỏi.
"Cái Thế Đại Ma? " Trịnh Nam Huân nghe vậy hơi suy tư, chốc lát sau nói "Sư tổ, Cái Thế Đại Ma ta chưa nghe nói qua, nhưng ta từng nghe sư tôn nói, trong lòng đất cực kỳ nguy hiểm, về sau coi như tu vi cảnh giới cao hơn nữa cũng không thể tới gần."
"Đạo Nhất Cung cũng không có ghi chép liên quan tới Cái Thế Đại Ma, nhưng lại có ghi chép liên quan tới địa tâm chi hạch. " Trương Sấu Minh bỗng nhiên từ trong tay áo lấy ra một quyển sách cổ, hai tay dâng lên trước mặt Thôi Hằng.
“Thượng Tiên, đây là một bộ điển tịch Đạo Nhất Cung mới tìm được trong một cây cột khi trùng tu cung điện, phía trên ghi chép cặn kẽ tình huống trận đại chiến ba ngàn năm trước, trong đó có miêu tả liên quan tới địa tâm chi hạch.
"Vốn là định chờ Thượng Tiên ngài xử lý xong những Tiên Phật Thượng Giới này, sau đó mới trình lên, không nghĩ tới ngài đúng lúc hỏi tới chuyện này, xin Thượng Tiên xem sách này một chút.
"Lúc trước ta từng cùng ngài nói qua trận đại chiến ba ngàn năm trước ấy,nhưng mà đó chẳng qua là ta dựa vào một chút dấu vết mà suy đoán, có một ít ghi chép ghi lại trong cuốn trong điển tịch này hoàn toàn lật đổ nhận thức khi trước của ta"
"Ồ? " Thôi Hằng nghe vậy có chút kinh ngạc, đem cuốn sách cổ này nhận vào trong tay, quan sát tỉ mỉ, phát hiện mặt bìa của nó đã bị mài mòn không chịu nổi, ngay cả tựa đề cũng không nhìn thấy rõ.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ "Đạo Nhất".
Có điều, hắn còn chưa kịp lật xem, liền nhận được một cái gợi ý của hệ thống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận