Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 845: Mục đích chân chính của Cửu Thiên dị vực (3)

Nếu như dị vực xuất hiện cường giả như vậy, vậy Thiên Giới bên này liền nguy hiểm a.
Đương nhiên, nếu là vị tiền bối này đáp ứng trợ giúp Thiên Giới ngăn cản dị vực tập kích mà nói. . . Mọi người nghĩ tới đây, liền đều không tự chủ được nhìn về phía Thôi Hằng.
Đây là hy vọng duy nhất của bọn hắn.
Thôi Hằng tự nhiên biết bọn họ là nghĩ như thế nào, mỉm cười nói: "Trước mang ta đi nhìn một chút nơi phong ấn vị Thiên Đình Chi Chủ kia đi."
Đám người Liên Hoành, Tần Đường, Vương Kỳ nghe vậy tức thì mừng rỡ, vội vàng hành lễ lễ bái.
"Đa tạ tiền bối!"
"Đa tạ tiền bối!"
. . .
. . .
Phong ấn của Thiên Đình Chi Chủ cực kỳ phức tạp, dù là chẳng qua là mở ra con đường đến gần nơi đó, đều cần làm chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ.
Vì vậy, sau khi được Thôi Hằng cam kết, đám người Liên Hoành liền rời đi trước, chờ sau khi chuẩn bị bố trí sẵn sàng, lại tới mời Thôi Hằng đi qua.
Sau khi một đám chưởng giáo Bất Hủ Đạo Thống này rời khỏi, Hoàng Cân Lực Sĩ đứng ở bên cạnh Thôi Hằng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Thôi Hằng chú ý tới ánh mắt của hắn, nhìn về phía hắn hỏi: "Thế nào, trong lòng có cái nghi ngờ gì?"
"Đúng là có một ít nghi ngờ. " Hoàng Cân Lực Sĩ gật đầu một cái, hơi do dự một chút nói " Tiên Tôn ngài có phải hay không vô cùng cẩn thận, lấy đại thần thông, đại pháp lực của ngài, lại còn chẳng qua là dùng phương thức đặt câu hỏi tới hỏi thăm bọn họ."
"Thì lai là cái này. " Thôi Hằng nghe vậy nở nụ cười, sau đó nghiêm túc lên nói " Chỉ cần có thể đạt thành mục đích tương tự, liền không nên vì thuận lợi mà buông tha cách làm an toàn nhất."
Hoàng Cân Lực Sĩ nghe vậy như có điều suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, cung kính hành lễ nói: "Tiên Tôn đại trí tuệ, Hoàng Cân thụ giáo."
Thôi Hằng nhẹ nhàng vuốt cằm nói: "Cẩn thận hành sự vô luận lúc nào cũng sẽ không sai."
Thật ra thì, dựa vào thần thông pháp lực hiện tại của hắn, muốn phải từ đám người Liên Hoành này lấy được tin tức, hoàn toàn có thể trực tiếp đọc trí nhớ của bọn hắn, mà lấy tu vi cảnh giới của bọn họ, thậm chí đều không cảm giác được trí nhớ của mình bị lật xem qua.
Nhưng Thôi Hằng cũng không có làm như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Vì an toàn.
Hắn không cách nào chắc chắn những người Liên Hoành, Tần Đường này ở trong sinh mệnh rất dài trước đây có hay không gặp qua nhân vật gì mạnh mẽ không tưởng tượng nổi.
Ngộ nhỡ từng thấy, cho dù chính những người này không có cảm giác gì, trong trí nhớ của bọn hắn cũng lưu lại vết tích hình ảnh của nhân vật mạnh mẽ đó.
Nếu như vậy, khi Thôi Hằng lật xem trí nhớ của những người này, sẽ tiếp xúc được hình ảnh vết tích của nhân vật mạnh mẽ đó lưu tại trong trí nhớ bọn họ.
Nếu như vị kia cường đại đến mức có thể trực tiếp ảnh hưởng thậm chí khống chế loại hình ảnh dấu vết này. . .
Như vậy khi hắn đang lật xem trí nhớ của những người này, thì có thể bị vị nhân vật mạnh mẽ kia cảm giác được, từ đó đưa tới một chút phiền toái không cần thiết thậm chí nguy hiểm.
Nhưng nếu như lẫn nhau giao lưu dừng bước ở cấp độ ngôn ngữ, thì sẽ không tồn tại cái vấn đề này.
Dù sao, ngôn ngữ có thể gánh chịu tin tức là có hạn.
So sánh với trực tiếp lật xem trí nhớ, phải an toàn rất nhiều rất nhiều....
Hơn nữa, thông qua câu hỏi hắn vẫn có thể được tin tức mình muốn, đạt thành kết quả như nhau.
Chẳng qua là so với trực tiếp lật xem trí nhớ tốn thêm một chút xíu thời gian thôi.
Lấy tác phong cẩn thận cho tới nay của Thôi Hằng, chỉ cần kết quả như thế, hắn nhất định là sẽ chọn phương thức an toàn hơn.
. . .
Mấy ngày sau.
Hai người Liên Hoành cùng Tần Đường vội vội vàng vàng chạy về.
Bọn họ mang đến một tin tức.
Nơi phong ấn Thiên Đình Chi Chủ biến mất! !
Không phải là phong ấn biến mất.
Mà là mảnh khu vực phong ấn Thiên Đình Chi Chủ kia lại chẳng biết từ lúc nào biến mất không thấy! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận