Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 215: Một cái thí nghiệm may mắn (1)

"Ta, ta cũng không biết."
Vương Đông Lâm có chút bối rối, bất quá hắn lại vội vàng giải thích "Nhưng ta biết nó là thế nào tới, Thượng Tiên ngài bây giờ là Châu Mục Phong Châu, hẳn phải biết quá trình kỳ hạn trăm năm tiên duyên phủ xuống.
"Thật ra thì, không chỉ hạ giới phải chuẩn bị cử hành nghi thức, Tiên Phật Thượng Giới ở trước khi hạ xuống cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa phải nắm giữ một món Tiên Binh Tiên Môn ban cho.
"Chỉ cần nghi thức ở hạ giới không có xảy ra vấn đề, sau khi Tiên Phật Thượng Giới hạ xuống, sẽ có vô hình chi khí hội tụ ở trên Tiên Binh, ngưng tụ thành hạt sương, sau bảy ngày sẽ kết thành tinh thạch.
“Chờ đến lúc quay về Thượng Giới, sẽ còn hội tụ một nhóm hạt sương, trở lại Thượng Giới rồi thì sẽ tự động ngưng tụ thành tinh thạch, những thứ này đều là Thiên Lộ Tinh Thạch.
"Mỗi hồi có thể thu thập được bao nhiêu Thiên Lộ Tinh Thạch không giống nhau, lúc nhiều nhất thời có thể thu thập được bảy tám chục viên, thời điểm ít thì chỉ có ba mươi bốn mươi viên."
"Chín họ hai mươi bốn nhà muốn đổi lấy Tiên Đan, liền cần hướng Tiên Môn cống hiến Thiên Lộ Tinh Thạch, Nhân Tiên yêu cầu chín viên, Địa Tiên yêu cầu 36 viên.
"Bất quá, đây chỉ là số lượng cần của hạn ngạch Tiên ban ban đầu, vị trí Tiên ban mới thêm vào 60 năm trước thì cần gấp đôi Thiên Lộ Tinh Thạch.
"Tức là Nhân Tiên yêu cầu mười tám viên, Địa Tiên yêu cầu bảy mươi hai viên mới được, nói cách khác, nếu như vận khí không tốt, khả năng một lần kỳ hạn trăm năm, cũng chưa chắc có thể bù đắp được tiêu hao của hai vị Nhân Tiên..."
"Thì ra cái gọi là kỳ hạn trăm năm chính là cái này. " Thôi Hằng nghe vậy hơi hơi gật đầu.
Hắn từ lâu đã cảm thấy cái tiên duyên trăm năm này có cái gì không đúng.
Lúc trước trong tin tức hiểu được, Thượng Giới Tiên Phật thật là giống như là đặc biệt tới bên này bố thí, vô tư dâng hiến, ban cho bảo vật tiên duyên.
Rõ ràng không hợp với lẽ thường.
Nếu như chủ yếu là vì thu thập Thiên Lộ Tinh Thạch, như vậy liền giải thích được.
Bất quá, hắn vẫn có một thắc mắc "Mỗi lần thu thập Thiên Lộ Tinh Thạch nhiều hay ít, thật chỉ dựa vào may mắn?"
"Cái này, ta, ta còn chưa phải là Nhân Tiên nên không biết, chẳng qua là nghe qua một vài tin đồn, tự mình làm ra một ít suy đoán... " Vương Đông Lâm dường như vô cùng sợ hãi, cúi đầu run giọng nói “Chủ Tông Thượng Giới vô cùng để ý danh vọng của chi nhánh ở hạ giới, ba trăm năm trước nhà họ Vương ở hạ giới gần như bị diệt tộc, danh vọng tổn hao nhiều, mất hết mặt mũi, hai trăm năm trước cùng trăm năm trước, chúng ta cũng chưa có tiên nhân hạ xuống để thu thập Thiên Lộ Tinh Thạch."
"Ba trăm năm trước? " Ánh mắt Thôi Hằng hơi hơi nhíu lại, biết Vương Đông Lâm vì sao lại sợ hãi, cười lạnh nói "Thì ra là như vậy, lúc ấy Hồng Vũ giết hết Thần Cảnh trên thiên hạ, còn muốn tiêu diệt những thế gia đại tộc cưỡi trên đỉnh đầu bách tính làm mưa làm gió kia, đây là động đến khởi nguồn Thiên Lộ Tinh Thạch của các ngươi ở Thượng Giới a!"
Vương Đông Lâm quỳ dưới đất không dám lên tiếng, run lẩy bẩy.
Khi nói đến chỗ này, hắn liền biết nhất định sẽ dính dáng đến chủ đề về Hồng Vũ Thiên Vương.
Nhưng hắn lại không dám không nói.
Sự đáng sợ mà một màn cực độ hắc ám, thâm trầm, giá rét kia mang đến, thật là so với chết đi tại chỗ còn khó chịu hơn.
"Ba trăm năm trước, Hồng Vũ thì ra là vì vậy mà bị người của Thượng Giới ám toán? " Thôi Hằng trầm giọng hỏi, "Kết cục cuối cùng của hắn như thế nào?"
"Ta, ta không biết, sự tình ba trăm năm trước quá xa xưa. " Vương Đông Lâm vắt hết óc lục soát nhận thức của chính mình liên quan tới Hồng Vũ Thiên Vương, bỗng nhiên như là nghĩ tới điều gì, vội vàng nói "Đúng rồi, ta, ta nghe trưởng bối trong nhà nói qua, phải cẩn thận Hồng Vũ tại hạ giới ngóc đầu trở lại, cái này có phải hay không ý nghĩa Hồng Vũ Thiên Vương thật ra thì không có chết, chẳng qua là mất tích?"
"... Có lẽ vậy. " Thôi Hằng cũng đã nhìn ra, ở trên người một tên Thần Cảnh như Vương Đông Lâm, muốn hỏi ra chuyện từ mấy trăm năm trước cũng không thực tế, ngược lại hỏi, “Như vậy Hằng Hà của phái Tiên Hà, ngươi cũng đã biết kết cục cuối cùng của nàng?"
"Sau khi Hằng Hà Chân Nhân của phái Tiên Hà đánh chết Đại Bồ Tát của Bảo Lâm Thiền Viện, nghe nói liền mất tích. " Vương Đông Lâm đối với cái này còn hiểu rõ một chút, vốn lấy cảnh giới cùng địa vị của hắn, hiểu rõ tình huống cũng không tỉ mỉ.
"Không đi Thiên Khư Giới? " Thôi Hằng cau mày hỏi.
Cái kết cục Vương Đông Lâm mới nói này cùng hiểu biết của hắn cơ bản giống nhau, không có quá nhiều giá trị tham khảo.
"Chưa nghe nói qua. " Vương Đông Lâm lắc đầu nói.
"... " Thôi Hằng hơi trầm mặc.
Ngay sau đó bừng tỉnh, coi như Khương Thất Thất thật đi Thiên Khư Giới, cũng chưa chắc sẽ dùng thân phận Hằng Hà.
Vương Đông Lâm chỉ là một Thần Cảnh, gần như không thể biết được chuyện ở tầng thứ này.
Sau đó Thôi Hằng lại hỏi một chút tin tức những phương diện khác.
Chẳng qua, kết quả để cho hắn có chút thất vọng.
Vương Đông Lâm ngay cả tình huống thật sự của triều đình Đại Chu cùng nhà họ Bùi ở Lâm Giang đều không biết.
Chỉ hiểu rõ một ít tin tức mặt ngoài, càng không cần phải nói đến Đạo Nhất Cung xưa nay thần bí.
Liên quan tới lịch sử Thiên Khư Giới, hắn cũng chỉ biết tin tức mặt ngoài.
Tỷ như năm ngàn năm trước chín đại Tiên Môn ở trong man hoang giáo hóa chúng sinh, ba ngàn năm trước chạm trán Đạo Nhất Cung phi thăng mà tới, hai ngàn năm trước tam đại Thiền Viện bỗng nhiên xuất hiện, cùng với mấy ngàn năm qua vương triều đổi thay, quốc vận hưng suy vân vân.
Tin tức nòng cốt bí mật trong những chuyện này, hắn gần như không có biết cái gì.
Hắn thậm chí ngay cả làm sao từ hạ giới trở lại Thượng Giới cũng không biết.
Chỉ có thể chờ đợi sau khi kỳ hạn trăm năm kết thúc, đi theo Nhân Tiên trong nhà đồng thời trở lại.
Cũng không lâu lắm, những gì mà Vương Đông Lâm biết, liền không sai biệt lắm bị móc sạch.
Cái này thật ra thì cũng bình thường, Thôi Hằng cũng cảm giác mình không nên đối với một tên Thần Cảnh ôm kỳ vọng quá lớn.
Thật muốn hỏi càng nhiều tin tức hơn.
Vẫn là chờ sau khi Tiên Phật Thượng Giới hạ xuống, bắt mấy tên tới hỏi một chút.
"Thượng, thượng tiên... " Vương Đông Lâm thấy Thôi Hằng thời gian dài không nói gì, trong lòng trở nên hốt hoảng vô cùng, hắn nằm sấp trên mặt đất, run giọng nói "Thượng tiên, ngài, ngài có thể trực tiếp giết ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận