Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 97

Chuong 97Chuong 97
Lâm Hoa Hoán vẫn không có đi hỏi Mai Tố Khanh có nhớ ra anh hay chưa, anh nhịn xuống không muốn làm căng thẳng vì như vậy ít ra họ còn có khả năng quay lại với nhau.
Bọn họ cần phải trở về, ra khỏi nhà đã lâu lắm rồi, người trong nhà cũng không yên tâm, Lâm Chấn Giang cảm thấy cô Hiểu Hiểu của mình nói chuyện không giữ lời.
Tuy rằng mỗi lần cô ra ngoài chơi đều sẽ mang quà tặng về cho cậu, không phải cô cũng đã nói là bởi vì muốn chơi trò chơi cùng cậu, nên mới đến nơi này sao?
Lâm Chấn Giang lôi kéo cánh tay của Hiểu Hiểu, túm lấy góc áo cô ấy không cho cô đi: "Cô ở lại đi, đừng đi mà, chúng ta cùng nhau chơi."
Vân Vi có lòng tốt cất giọng khuyên bảo: "Cô Hiểu Hiểu phải đi về, bà đang rất trông cô về đấy, giống như con không về nhà mẹ cũng sẽ rất nhớ con trông con về, cô Hiểu Hiểu đi rồi sẽ về ngay thôi, tới lúc đó liền chơi cùng với con."
Vệ Hỉ Nhạc cũng xác thực rất mong nhớ Hiểu Hiểu, con gái lớn như vậy rồi cũng không nên đi đâu hay ở bên ngoài lâu mà không về nhà, buổi tối bà trằn trọc đến không ngủ được, Lâm Thanh Thạch cũng có chút ngủ không được, thường thường đi lên phòng con gái nhìn một cái, phảng phất cảm thấy con gái hẳn là còn ở trong phòng ngủ, Lâm Hoa Kiện bị hai người này làm cho có chút dở khóc dở cười, em gái là đi qua nhà anh hai mình, anh ba và anh tư của con bé cũng đều ở đó, thì làm gì có chuyện gì xảy ra cơ chứ.
Lâm Thanh Thạch không nói chuyện, Vệ Hỉ Nhạc nói ra tiếng lòng của ông: "Này không phải con bé còn nhỏ, nên lòng tôi mới cảm thấy không yên tâm đấy thôi. Hiểu Hiểu trước giờ đều không có rời khỏi bên người tôi lâu như vậy, không biết buổi tối con bé có quen chỗ ngủ không nữa, chỉ sợ lạ chỗ rồi ngủ không được, tôi chỉ là sốt ruột cho con bé, sợ nó lại khóc nhè."
Lâm Hoa Kiện nghĩ nghĩ, tính ra từ trước tới giờ anh còn chưa nhìn thấy em gái mình rơi nước mắt, tưởng tượng không ra em gái mình mà khóc thì bộ dạng sẽ trông như thế nào, có điều hẳn là trông sẽ rất tội nghiệp, nghĩ tới cũng đau lòng.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, anh cũng không có ý định sẽ làm con bé khóc.
Ôn Kim Nghiêu cũng lại đây tìm Hiểu Hiểu, cô có một đoạn thời gian không có sang tìm cậu chơi, cho nên cậu liền không chịu nổi tới đây tìm cô, kết quả biết được cô đi sang nhà anh trai mình ở tỉnh khác chơi, cậu thất vọng gục đầu xuống, trong tay cam một vòng hoa được làm rất tỉ mỉ, trông cậu phảng phất như trong nháy mắt cũng bị rút hết sức sống, có vẻ uể oải iu xìu.
Vệ Hỉ Nhạc biết Ôn Kim Nghiêu cùng con gái nhà mình quan hệ với nhau rất thân thiết, mỗi lần con gái bà ve nhà ngoại là sẽ đi tìm cậu để chơi cùng với nhau, nên bà cũng không ngại nói cho cậu biết hành trình con gái mình sẽ di bà an ủi nói: "Không sao đâu, con bé rất nhanh sẽ trở về thôi, nó ở lại đó cũng không quá lâu, đợi con bé về thì hai đứa lại chơi với nhau."
Ôn Kim Nghiêu thất vọng đi trở về, bóng dáng nhìn qua có chút tội nghiệp.
Chờ đến khi Hiểu Hiểu trở về, Vệ Hỉ Nhạc cao hứng, lôi kéo cô từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó đưa ra một cái kết luận: "Con ốm quá."
Hiểu Hiểu: "..."
Cô không biết mẹ mình lấy cơ sở ở đâu ra mà kết luận như vậy nữa, nhớ tới cô mấy ngày trước, ngày nào cũng ăn hết cái này tới cái nọ, cô theo bản năng nhìn xuống bụng mình, đúng là không còn gì để nói, trong mắt mẹ thì mình lúc nào cũng ốm. Lâm Thanh Thạch ở bên cạnh, ông cũng có cùng suy nghĩ với Vệ Hi Nhạc, dù không có hỏi han con gái ân cần, nhưng ông vẫn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, đến khi không thấy con gái có chỗ nào không tốt, lúc này mới đem ánh mắt phóng tới Lâm Hoa Hoán đang đứng bên kia.
Lâm Hoa Hoán quá quen với việc này, đạo lý rất đơn giản, cái gì càng hiếm có thì càng đáng quý, ba mẹ mình sinh tới năm đứa con trai mãi mới ra Hiểu Hiểu là con gái, thì càng lo lắng thương yêu, thậm chí xem em ấy là bảo bối là chuyện bình thường, đến ngay cả anh có nhiều anh em trai như vậy, tự nhiên có được một cô em gái nhỏ nhắn dễ thương đáng yêu, cũng không nhịn được mà cưng chiều vài phần.
Lâm Thanh Thạch nhìn nhìn sắc mặt của con trai mình: " Người bạn làm chuyên gia của con xem như thế nào rồi? Có nhớ được cái gì không?"
Lâm Hoa Hoán mặt không cảm xúc lắc đầu, Lâm Thanh Thạch nhìn sắc mặt của anh, trong lòng còn có cái gì không rõ nữa cơ chứ, an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh: "Không có việc gì, từ từ sẽ khỏi thôi, không cân quá nóng nảy."
Lúc này, Tào Phi Yến gõ cửa, Lâm Hoa Kiện đi ra mở cửa.
"Mọi người đã trở về rồi sao, có đem đồ ăn hay vật gì cho thai phụ về hay không?”
Chương Chi nôn nghén rất nhiều, cái gì cũng ăn không vô, Tào Phi Yến nhìn thấy cũng sốt ruột, cũng không biết nôn nghén như thế này rồi em bé trong bụng lớn lên như thế nào nữa.
Vừa nghe mấy người này trở lại, bà ta liên tới nơi này nhìn xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận