Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 62

Chuong 62Chuong 62
"Hả, chết rồi sao?" Lâm Hoa Khôn ngẩn người, sau đó nhanh chóng gật đầu: "Được, chúng ta đi mau, đi maul"
Tay chân vẫn còn vô lực bởi vì lúc trước bị kinh hoàng, cậu còn không cẩn thận vấp ngã một cái.
Lúc này cậu căn bản cũng không có tâm tư hỏi lợn rừng rốt cuộc chết như thế nào, chỉ biết mình an toàn, bọn họ phải nhanh chóng xuống núi.
Hai anh em lảo đảo chạy xuống núi, ngọn núi này cũng không thâm sâu, rất nhiều trẻ em choai choai tới nơi này hái rau dại và cắt cỏ, gà rừng cũng hiếm thấy, chứ đừng nói là mấy loại thú lớn như heo rừng.
Bọn họ chạy đến chân núi, sau đó nhìn thấy người lao động ở đó, trên tay bọn họ đều cầm liêm, cầm cuốc, nếu không cũng có đòn gánh. Nhìn thấy bọn họ, Lâm Hoa Khôn mới chân chính yên lòng.
Lúc này, trong lòng cậu đột nhiên phản ứng lại, lợn rừng đã chết, đã nằm ở nơi đó, là thịt đó!
Nếu như cậu không nói với họ, liệu có phải sẽ là của riêng nhà bọn cậu không?
Ý niệm này vừa xuất hiện, cậu liền động tâm, nhưng mà lý trí rất nhanh quay trở về, sẽ không giấu được, con vật lớn kia căn bản là không xử lý được, cho nên nhìn thấy người cậu lập tức hô lên: "May chú, mấy bác, con phát hiện một con heo rừng ở trong núi, hiện tại đã chết, nhanh nhanh đi qua đó nếu chậm trễ sẽ bị thứ khác kéo đi mất."
"Cái gì! Một con lợn rừng? Thật hay giả."
"Là thật đó! Mọi người nhìn con và em gái con xem." Lâm Hoa Khôn bày ra vết thương đã không còn nhỏ máu, nhưng dấu vết lúc trước vẫn còn, trên người Hiểu Hiểu thì rõ ràng, ở cự ly gần như vậy mà nhắm vào động mạch chủ để chém, dưới lồng ngực, tất cả đều là máu.
Vừa nhìn thấy vậy, có người lập tức kinh hô: "Có chuyện gì xảy ra với hai đứa bé các con vậy? Trên người sao lại có nhiều máu như vậy, trên người có vết thương gì không, có đau không?"
Hiểu Hiểu được người khác ôm lên, nhìn ngó trên dưới, Hiểu Hiểu thấy thím này quen mắt, liền cất giọng đáp: "Con không sao, đây là máu của lợn rừng, không phải của con."
"Thật sự có lợn rừng à, sao lại có lợn rừng xuống núi."
"Chúng ta đi vào xem một chút, ở ngay phía trên đó phải không?"
Hô một tiếng với người ở gần đó, lập tức có năm sáu người đàn ông cầm cuốc và đòn gánh đi lên núi dựa theo phương hướng mà Lâm Hoa Khôn chỉ, phụ nữ thì ôm Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu đi tìm đại đội trưởng.
Hai đứa nhỏ này so với một con lợn rừng thì còn quan trọng hơn, nhìn máu trên người bọn nó này, nhìn một chút thôi là đã cảm thấy rùng mình sợ hãi rồi, cho dù bọn nhỏ nói không đau, nhưng đề phòng vạn nhất (*), bọn họ còn không phải sẽ trở thành tội nhân à.
Có người kia vội vàng đi gọi người, truyền lời nói không rõ ràng, cái gì mà trên người con gái bà toàn là máu, gặp phải heo rừng, làm cho Vệ Hỉ Nhạc sợ tới mức chạy vội một mạch tới đây, không cẩn thận ngã một cái, bị mất một chiếc giày cũng không phát hiện.
Bà nhìn thấy con gái được người ta ôm vào trong ngực, run tay sờ vết máu trên người cô, vết máu trên quần áo Hiểu Hiểu nhìn rất dọa người, Hiểu Hiểu chủ động đưa tay mình qua, nhu thuận như thường ngày: "Mẹ, con không sao, máu này không phải của con, là của lợn rừng đó."
"Sao mà các con lại gặp phải lợn rừng vậy? Không phải hai đứa đang gom lá thông ở chân núi sao?" Vệ Hi Nhạc vừa nói ra câu này, mới phát hiện giọng nói vô cùng run rẩy.
Nói đến đây, Hiểu Hiểu nhìn về phía Lâm Hoa Khôn, Lâm Hoa Khôn cũng cảm thấy mình vô tội, ôm ba mình chặt cứng: "Con cũng không biết con lợn rừng kia đến từ đâu, lúc ấy con đang chặt cành cây, nghe được động tĩnh, quay đầu lại, liền phát hiện có một con lợn rừng ở sau lưng con, con sợ tới mức vội vàng leo lên cây, ôm cây không dám nhúc nhích, con lợn kia không đi, cứ đụng vào cái cây mà con leo lên, đâm gấy, con cùng cái cây rớt xuống đất, sau đó em gái đến, nói với con là con lợn kia chết rồi, em gái cầm dao chặt củi trong tay, em gái, con lợn rừng kia là do em chém chết sao?"
Hiện tại cậu mới có tâm tư nhớ lại con lợn rừng kia chết như thế nào. Cậu khiếp sợ nhìn em gái, chẳng lẽ là em gái đã chém chết con lợn rừng kia? Nghĩ tới đây, cậu không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, người xung quanh cũng một trận kinh hô.
"Không phải đâu?"
"Không có khả năng, bây giờ Hiểu Hiểu mới có mấy tuổi đâu."
"Vậy lợn rừng chết như thế nào?”
Lâm Thanh Thạch dùng thủ pháp có quy luật mà vuốt vuốt vào lưng Lâm Hoa Khôn, cũng là nhờ thủ pháp này, trợ giúp Lâm Hoa Khôn khôi phục bình tĩnh, nhưng mà cho dù bình tĩnh, cậu vẫn luôn ôm eo ba, không muốn buông tay.
Hiểu Hiểu vốn đang ở trong lòng Lâm Thanh Thạch, hiện tại được ôm trong lòng Vệ Hỉ Nhạc, nghe đến đây vội vàng lắc đầu: "Không phải em, là anh trai anh giết con lợn rừng kia, cái cây kia bị gay anh ôm cây cùng nhau rơi xuống, lúc dao chặt củi rớt xuống, vừa vặn cắm vào cổ con lợn kia, lúc em xông tới, con lợn kia đã không còn khí lực, em nhìn thấy con dao kia ở bên cạnh, liền bổ sung vài nhát, đó chính là nguyên nhân máu dính lên người em."
Chú thích:
* Ý chỉ đề phòng trường hợp không may (có khả năng xảy ra vô cùng ít) xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận