Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 66
Lâm Hoa Hoán nhìn thấy Vệ Hi Nhạc, cười tuyên bố tin tức tốt: "Ba mẹ, trước đây không phải con đã nói với hai người là một người bạn của con bị mất tích sao, đoạn thời gian trước cô ấy đã trở về, cô ấy muốn giải sầu, nên con thuận thế mời cô ấy đến đây."
Hiểu Hiểu nhìn "bạn" của hắn, nghẹn họng nhìn trân trối, người này trong sách không phải đã chết sao? Nếu nói chị ta và chị em tốt của cô không quan hệ gì cả, đánh chết cô cũng không tin!
Hiểu Hiểu thấy tình hình này không nói nên lời, nhìn trăn trối một lúc lâu, may mà lúc nay mọi người không chú ý đến cô, nếu không người nhạy bén đều phát hiện ra chỗ không đúng rồi.
Vệ Hỉ Nhạc nhìn thấy con trai, nét mặt vẫn còn tươi cười, nhìn đến cô gái bên cạnh, tươi cười càng xán lạn hơn, đánh giá chỗ này, đánh giá chỗ kia, bà liền 'A' một tiếng, như thế nào cảm giác lại quen mắt như vậy?
Vừa quay đầu lại, thấy thư giới thiệu mà Tần Minh San viết ở chỗ đó, Vệ Hỉ Nhạc cuối cùng cũng biết vì sao bà cảm thấy quen mắt.
Cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, cả hai nhìn về phía đối phương, Tần Minh San đối diện với đối phương, trừng mắt giật mình, quá giống!
Cô ta rõ ràng không có chị em.
Mai Tố Khanh nhìn cô ta, cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Cô là người tôi quen sao?"
Câu hỏi này có hơi kỳ quái.
Tần Minh San thành thật lắc đầu: "Tôi không quen cô, đây chắc chắn là lân đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Lâm Hoa Hoán cũng lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ cô từng nói có thân thích cùng tuổi, có điều thế giới rộng lớn chuyện lạ gì cũng có, nhìn giống nhau cũng không phải không có khả năng." Chẳng qua có quan hệ huyết thống chiếm đại đa số.
"Minh San là thanh niên tri thức Thượng Hải về nông thôn." Vệ Hỉ Nhạc ở bên cạnh nói một câu.
Lâm Hoa Hoán: "Tố Khanh là người Hồ Nam."
Tầm mắt Tần Minh San vẫn không nhịn được nhìn Mai Tố Khanh: "Tôi chưa từng nghe người nhà nhắc tới có thân thích ở Hồ Nam."
Mai Tố Khanh cũng gật đầu: "Xem ra là trùng hợp."
Lúc này Lâm Thanh Thạch ho khan một tiếng: "Thanh niên trí thức Tần, cô tìm tôi à?"
Vệ Hỉ Nhạc chạy nhanh lại tiếp lời: "Minh San tới tìm ông viết thư giới thiệu, muốn đi Cung Tiêu Xã mua chút đồ dùng sinh hoạt, chờ ông một lúc lâu rồi."
Tần Minh San gật đầu: "Tôi là tới nhờ viết thư giới thiệu, tôi muốn ngày mai đi công xã Cung Tiêu Xã mua chút đồ vật."
Bây giờ đi ra ngoài, cho dù là đi công xã gần như vậy, cũng là phải có thư giới thiệu thì mới đi được.
Việc này Lâm Thanh Thạch cũng đã quen, ông đi vào không bao lâu liên câm một tờ giấy ra.
Lấy được thư giới thiệu, Tân Minh San cười nói cảm ơn, ngay sau đó vội vã nói tạm biệt, hai đứa con trai của người ta trở về, lúc này khẳng định là hy vọng người trong nhà trò chuyện tử tế, cô chỉ là người ngoài, không cần ở đây lâu. Mà phải công nhận là hai đứa con trai nhà đại đội trưởng này đều tuan tú lịch sự, trước kia cô ta đã nghe người khác nói, còn tưởng rằng các cô ấy khoa trương, thì ra không phải, chả trách các cô ấy truyên đến truyền đi như vậy, tất cả đều là lời khen ngợi.
Nhưng mà, càng làm cho Tần Minh San để ý chính là cô gái đi cùng trở về, mặc quân trang, là chiến hữu sao? Hay là một đối tượng của anh em trong đám bọn họ?
Như thế nào lại giống cô ta đến thế?
Tần Minh San không kìm được mà đưa tay lên sờ mặt mình, cô ta lớn lên giống bà ngoại.
Tuy rằng cô ta chưa từng nhìn qua ngoại hình bà ngoại lúc trẻ, nhưng mà những người khác vẫn luôn nói như vậy.
Hơn nữa so sánh với chính mình, Tân Minh San có chút thất thân, đối phương và cô ta có khuôn mặt tương tự nhau, nhưng bởi vì đối phương sống lưng thẳng, quân trang hiên ngang, cho dù diện mạo tương tự, cũng tuyệt đối sẽ không làm người khác nhận nhầm.
Rất giống, rồi lại như không giống.
Là một cô gái từ nhỏ đã được khen xinh đẹp, hiện tại tâm trạng của Tân Minh San có chút phức tạp khi thấy có người mang ngoại hình tương tự mà lại xuất sắc hơn mình.
Lúc này Hiểu Hiểu sớm đã khôi phục biểu cảm trên mặt, cô cùng tất cả bọn họ đi vào phòng, giúp đỡ bưng trà đổ nước.
Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán bỏ hành lý xuống, sau đó Lâm Hoa Hoán chính thức giới thiệu hai bên: "Mẹ, đây là người bạn lúc trước con hay nói với mẹ, Mai Tố Khanh, cô ấy trước kia rớt xuống sông, mất trí nhớ, vẫn luôn ở nhà người khác dưỡng thương, gần đây mới trở về."
"Đồng chí Tố Khanh, tôi giới thiệu một chút với cô, đây là ba mẹ tôi, em trai Hoa Khôn, em gái Hiểu Hiểu."
Mai Tố Khanh tươi cười: "Cháu chào chú dì!"
Vệ Hi Nhạc nhiệt tình tiếp đón: "Chào cháu chào cháu, dì gọi cháu là Tố Khanh được chứ? Đi vào đây đừng khách khí, cứ xem đây là nhà mình, ban nãy thằng tư có nói là bị mất trí nhớ, là chuyện trước kia cháu đều không nhớ rõ sao?"
"Dì, người gọi cháu Tố Khanh là được, không phải hoàn toàn không nhớ rõ, sinh hoạt bình thường vẫn là nhớ rõ, nhưng mà những người và những chuyện xảy ra trước kia cháu đều không có ấn tượng gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận