Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 169

Chuong 169Chuong 169
Hiểu Hiểu đem album cất lại tủ.
Tay chống cằm suy ngẫm, không hề có chán ghét, điểm này cô chắc chắn.
Khi người khác tỏ tình với cô, cô sẽ cảm thấy mất kiên nhẫn, đặc biệt nếu đó là đối tác kinh doanh.
Vì cái gì mà không thể nói ra ý tứ của mình chứ?
Anh ấy thích cô nhưng dường như cô chưa xuất hiện cảm xúc phản kháng.
Cho nên anh ấy là đặc biệt sao?
Cảm thấy choáng váng khi nghĩ về nó, Hiểu Hiểu quyết định để nó qua một bên, cô không được vội vàng đúng không? Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên nhất!...
Mai Tố Khanh hẹn cả bọn cùng nhau đi ăn cơm.
Lâm Hoa Khôn châm cho cô chén trà: "Chị Mai à, mời chị uống trà."
Anh là sinh viên y khoa và có thể đánh giá cao năng lực của cô hơn người thường. Lần này nghe diễn thuyết của cô, bệnh viện của họ sẽ phải trải qua một cuộc kiểm tra, những người phía trước sẽ có thể đi đến hiện trường.
"Cậu đừng khách sao như thế, mọi người đều là quen biết lâu năm, tự mình chiếu cố cho tốt là được."
"Không không không, chị làm rất tốt, em hẳn là không làm được như vậy, em đối với chị là nể phục, đó chính là nước sông cuồn cuộn, cuồn cuộn không dứt." Lâm Hoa Khôn cố ý làm mình trở nên đần độn.
Ôn Kim Nghiêu cười chào hỏi: "Chị Tố Khanh, đã lâu không gặp, chị vẫn giống như trước không hề thay đổi."
Mai Tố Khanh cũng mỉm cười, trong mắt chỉ có cô mới biết được nụ cười này có ý là gì.
Không cần hỏi cũng biết, người không nghĩ muốn mất đi bằng hữu là ai, nói cách khác, cô tạo ra áp lực thì mới có thể làm Hiểu Hiểu phiền não, chính mình cũng không biết chính mình đang lưng đeo áp lực.
Cô có nên ra tay một phen hay không?
Mai Tố Khanh nhìn thoáng qua Hiểu Hiểu đang ngôi bên cạnh, lại nhìn về thanh niên trước mắt này.
Cô đã gặp qua rất nhiều người, người tài giỏi cũng không ít, hơn nữa người này tồn tại có thể khiến người ta sáng mắt.
Anh cùng Hiểu Hiểu ở cạnh nhau, thực sự là một cảnh đẹp đầy ý vị.
Nghĩ đến đây, cô im lặng điều chỉnh vị trí của mình và nói về tình hình hiện tại với mọi người như thường lệ.
Bốn người nói chuyện rôm rả và sôi nổi. ï#Không bao lâu thì có người phục vụ mang đồ ăn đến.
Mai Tố Khanh chờ mọi người thưởng thức đồ ăn rồi mới nói: "Ngẫm lại trước kia, chúng ta đi ăn cơm, làm gì có nơi nào đem đồ ăn đến cho trước mặt." Vì một ngụm ăn dễ dàng vậy sao?
Lâm Hoa Khôn vẫn còn nhớ một lần khi anh đi ăn cơm, người đó có thể có tâm trạng không tốt, anh không nói gì, nhưng khi anh quay lại thì đã có người khác đến, cô đi vào phòng bếp, cô cái gì cũng có, anh có thể làm cái gì bây giờ? Chỉ có thể coi như không có gì xảy ra.
Ăn được nửa bữa thì có người vào pha trà, Mai Tố Khanh đứng dậy, nói chuyện xong đi vào toilet, khi quay lại cô làm bộ ra hiệu cho Ôn Kim Nghiêu lấy tăm cho mình, rất nhanh không một động tác dư thừa khiến cho Ôn Kim Nghiêu không có cơ hội suy nghĩ, anh tự mình vượt qua, cô dựa vào anh rất gần, tuy rằng còn cách một khoảng nhỏ, nhưng khá sát, Hiểu Hiểu ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi khi nhìn thấy anh!
Từ góc độ này thì cô ấy dường như đang hôn anh!
Quá thân thiết, quá thân mật rồi!
Họ nhanh chóng tách ra, nhìn vẻ mặt thường ngày của Ôn Kim Nghiêu liền biết rằng cả hai người còn chưa đụng chạm tới nhau, nhưng Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy kỳ quái trong lòng, có chút... khó chịu.
Mai Tố Khanh tiếp tục thưởng thức món ăn một cách chậm rãi, che giấu công lao và danh vọng của mình.
Cô đâu có làm gì đâu!
Chỉ lấy tăm xia răng mà thôi, cô cũng đâu nghĩ gì nhiều... Mai Tố Khanh cười thầm trong lòng. ...
Hiểu Hiểu không ăn uống gì nhiều.
Ôn Kim Nghiêu phát hiện cô có hơi lạ: "Có phải cậu không thoải mái ở đâu không?"
Mỗi lần hẹn gặp mặt đều chọn chỗ này, mỗi lần đến đây cô đều ăn rất vui vẻ, sao lần này lại ăn ít như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận