Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 105
Hầu hết mọi người đều đến lấy nước uống để giải khát.
"Hiểu Hiểu, chị cũng muốn, cho chị một ít." Tân Minh San chậm rãi đi tới, giọng nói có chút nhẹ nhàng.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu, ngạc nhiên khi phát hiện cô ta và bạn thân mình không còn giống nhau nữa, hay là do cô ta bị phơi đen đi rồi?
Quan sát từ khoảng cách gần, cái chính là biểu cảm khác nhau, Hiểu Hiểu cảm thấy mình không cách nào hình dung được vẻ mặt của bạn thân mình khi phải làm việc vất vả thì sẽ ra sao.
Bởi vì ngay cả khi gặp nguy hiểm, gương mặt của Mai Tố Khanh vẫn rất bình thản.
"Dạ, chị Tần lại đây."
Hiểu Hiểu rót cho cô ta một ít.
Tần Minh San cảm ơn rồi từ tốn ngồi xuống, không cần biết mặt đất có bẩn hay không, uống nước một hơi cạn sạch, tóc bết vào nhau vì mồ hôi, mặt tái đi trông có vẻ vô tội và đáng thương
Hiểu Hiểu nhận thấy rằng có rất nhiều ánh mắt của mọi người đang nhìn vào đây, chủ nhân của đôi mắt này đều là những chàng trai trẻ tuổi.
Tuổi trẻ nhiệt huyết.
Cô có thể hiểu được.
Chỉ cần không có anh tư cô là được, chẳng qua trong đám đó cô phát hiện có cả Lâm Vọng Quân.
Đó chính là anh họ cô.
Lâm Hướng Quân đã kết hôn với thanh niên trí thức Chương Chi, chẳng lẽ hắn cũng thích thanh niên trí thức?
Hiểu Hiểu chớp chớp mắt, coi như không phát hiện, chuyện phiền não này vẫn là giao cho thím út đi.
Lâm Vương Quân đi tới, thân mật gọi Hiểu Hiểu, rồi cầm ấm pha trà thảo mộc, nói chuyện với nhau.
'Khi nào thì ăn trưa?”
"Sắp xong rồi, cơm nước sẽ được giao sau."
"Đợi đã.”
Anh có mang bát không?”
"Nhớ cầm theo, hôm nay có thịt, sao không mang theo?
Khi nói đến thịt, mắt của những người uống nước xung quanh cũng nhanh chóng sáng lên.
Thịt lợn?
Bọn họ vẫn còn nhớ con lợn bị giết sáng nay kêu kinh khủng như thế nào.
Tần Minh San vuốt bụng, cảm thấy cực kì đói.
Đồ ăn sáng đã bị tiêu hoá từ sớm.
Họ cố tình làm ít hơn, chỉ để buổi trưa có thể ăn nhiều một chút.
Vào buổi trưa thì không cần phải dùng đến lương thực của mình.
Nếu không phải vì sợ không thể chịu đựng được, một số người sẽ ra ngoài với cái bụng đói. Trong khi Lâm Vương Quân một bên nói chuyện với Hiểu Hiểu, một bên bí mật nhìn về phía Tần Mat Sơn cách đó không xa.
Hiểu Hiểu cố ý hỏi anh ta: "Anh à, anh đang nhìn cái gì vậy? Anh đang coi cái gì nghiêm túc thế?"
Lâm Vương Quân sửng sốt, lắp bắp từ chối: 'Không, không phải, anh không xem gì cảt"
Một đứa trẻ thật thà sẽ không nói dối, lại sợ đứa em họ Hiểu Hiểu này phát hiện, trong khi khuôn mặt đã đỏ ửng một lớp.
Dư Thu Đồng che miệng cười trộm.
Cô đang ngồi bên cạnh Tần Minh San, ở góc độ thích hợp, có thể nhìn thấy ánh mắt của anh.
Tần Minh San vẫn không nhận ra, tiếp tục chậm rãi uống nước.
Hiểu Hiểu cảm thấy suy nghĩ của Lâm Vương Quân thật viển vông. Đàn ông mà người ta thích là nam chính còn chưa về quê. Hình tượng bên ngoài của nam chính hơi khác so với anh ta. Cô còn nhớ rõ, lúc chưa quen biết nam chính, mọi người đều dùng từ tiểu bạch kiểm để hình dung hắn.
"Ăn cơm! Ăn cơm!" Đồ ăn rốt cuộc cũng xong, vài người đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đưa lại đây.
Có canh, cơm gạo thô, cá kho cùng thịt viên.
Đều là những món dân giã nhưng cũng rất bắt cơm.
Khi gió thổi, mùi hương bay đi khắp nơi, tiếng nước nuốt miếng liền vang lên không ngừng.
Không ai có thời gian để giễu cợt người khác, tất cả đều lao về phía trước để xếp bát đũa của chính mình.
"Mọi người đừng lo lắng, đến từng người một, ai cũng có, lấy thêm đi, ăn nhiều một chút, khi no lại tiếp tục làm việc!"
Hiểu Hiểu và Lâm Hoa Khôn đứng bên cạnh hỗ trợ, đến lượt nhóm thanh niên trí thức Tần Minh San, Hiểu Hiểu nhìn cô ta với ánh mắt rực rỡ, đột nhiên mỉm cười.
Anh tư của cô không giúp đỡ, nữ chính phải xuống ruộng làm việc nặng, vẫn như cũ chưa nảy sinh chuyện gì.
Đây là một cuốn sách, nhưng nó cũng là một thế giới thực, sau khi thay đổi đã được thực hiện, nó sẽ không nhất thiết đi theo hướng phát triển giống trong cuốn sách, cũng không sợ phải phát sinh thay đổi lên người nữ chính.
Cô từng lo lắng rằng nếu nữ chính bị tai nạn chết thì thế giới trong cuốn sách này có sụp đổ không?
Bây giờ cô cảm thấy rằng nó sẽ không.
Đây là một thế giới thực và nó sẽ không ngừng quay chỉ vì một người.
Cuốn sách đó có thể có khả năng được viết bởi một người nào đó với cảm hứng lóe lên vào một thời điểm nhất định.
Dự đoán được cho là như thế này. Những điều sẽ xảy ra trong tương lai luôn thay đổi. Dự đoán mà họ đưa ra chỉ để nói về cảnh có khả năng xảy ra nhất mà họ nhìn thấy. Nếu một trong các dòng sự kiện thay đổi, thì cảnh có nhiều khả năng nhất cũng sẽ thay đổi theo. Đây cũng được xem là một giải pháp thay thế khả thi khác.
Tóm lại là nó không phải là không thể thay đổi.
Vệ Hỉ Nhạc đang thêm thức ăn cho từng người một, nhìn thấy con gái mình đang nhếch mép cười ở đẳng kia, bà gọi cô: "Hiểu Hiểu, con đang nhìn gì vậy? Quay lại xem chỗ nào không đủ đồ ăn rồi chuẩn bị nhiều hơn một chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận