Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 86

Chuong 86Chuong 86
Vệ Hi Nhạc cũng không nói gì hơn: "Ừ, mọi người cũng đã quen rồi. Đều đã làm việc từ khi còn nhỏ, vì vậy bây giờ mọi thứ có thể hết thảy như bình thường. Trước đây cô ở thành phố, môi trường sống của cũng khác. Nếu có điều gì thấy khó xử ở chỗ này thì đừng giấu giếm, hãy nói ra, chỉ cần điều đó là chính đáng, chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra giải pháp."
"Dạ, cháu cũng cảm giác được mọi người rất nhiệt tình. Đúng rồi, hôm nay không thấy cái người giống cháu lần trước, cô ấy đã đi ra ngoài rôi sao?" Tân Minh San tựa như đang nhân tiện hỏi thăm tới.
Hiểu Hiểu đứng một bên vẫn luôn không nói gì, chỉ xem mình như búp bê vải, nghe đến đây liền dựng lỗ tai lên.
Cô ta đang hỏi đến cô bạn thân của mình ư?
Cô ta muốn gặp cô ấy à?
Vệ Hỉ Nhạc không nghĩ nhiều, vừa nói về Mai Tố Khanh thì miệng không thể khép lại được, dù sao cái mạng này của bà cũng là do người ta nhặt vê.
"Tố Khanh không có ở đây, nó có về quay về tỉnh thành rồi, chỉ ở nhờ chỗ này của tôi vài ngày thôi." Chuyện cụ thể thế nào, tất nhiên Vệ Hỉ Nhạc cũng không nhắc tới.
Tần Minh San khó nén cơn thất vọng: "Cô ấy đi tỉnh thành rồi sao, thế có nói khi nào quay về không ạ? Thực ra cháu muốn nói chuyện với cô ấy, cháu lớn như thế này rồi còn chưa gặp ai như thế cả."
Điều này nghe qua cũng có lý, Vệ Hỉ Nhạc liên đáp: "Tôi đã hỏi qua, con bé nói nó là con gái duy nhất trong nhà, quê quán cũng xa như vậy, có lẽ chỉ là sự trùng hợp, thế gian này vẫn có nhiều chuyện trùng hợp, nếu người khác không biết, không chừng sẽ tưởng hai đứa là sinh đôi đấy."
Thật sự hai người rất giống nhau.
Nội tâm Hiểu Hiểu tán đồng, thật sự rất giống, nếu có điều kiện thì thực sự cô cũng muốn lôi hai người này đi kiểm tra ADN, như vậy mọi chuyện sẽ sáng tỏ ngay.
Đáng tiếc, chỉ là không có điều kiện.
Tuy rằng thực sự có quan hệ huyết thống hay không cũng không có việc gì, nhưng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người ta.
Trò chuyện một hồi, thấy vẻ mặt Vệ Hỉ Nhạc có chút mệt mỏi, Hiểu Hiểu nhắc nhở: "Mẹ, mẹ có mệt không? Có muốn nằm xuống nghỉ ngơi không."
Vệ Hỉ Nhạc xua tay: "Không sao đâu."
Tần Minh San bừng tỉnh: "Xem này, cháu nói nhiều như thế này rồi, thím, cháu không quấy ray thím nghỉ ngơi nữa, thím phải chăm sóc sức khoẻ thật tốt, sớm ngày hồi phục. Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."
"Vậy được, lần sau chúng ta lại nói tiếp, Hiểu Hiểu, con đưa chị ấy ra ngoài đi."
Hiểu Hiểu đưa Tần Minh San đi ra ngoài, Tân Minh San một chút cũng không thấy ngại, dắt lấy bàn tay nho nhỏ của cô, sau đó nở một nụ cười dịu dàng: "Hiểu Hiểu, em thật đáng yêu, cũng rất hiểu chuyện, em năm nay bao lớn rồi, có đi học không?”
Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua tay cô ta, cũng không giãy giụa, nếu không cẩn thận làm tróc da chảy máu... cảnh tượng thật quá kinh động lòng người.
"Chị gái, năm nay em 6 tuổi, còn chưa đi học." Cô chỉ có thể gọi chị gái một cách bất lực, dù gì hiện tại cô chỉ mới là một đứa trẻ 6 tuổi.
"Vậy sao, 6 tuổi rồi à. Vòng hoa trên đầu em là do tự em đan sao? Hoa này thật đẹp, Hiểu Hiểu đội lên cũng thật đáng yêu."
Hiểu Hiểu vui mừng sờ soạng lên vòng hoa trên đầu: "Không phải em làm, là bạn em đan tặng, em cũng thấy nó đẹp."
Đừng nhìn Ôn Kim Nghiêu nhỏ tuổi, nhưng năng khiếu và khả năng thẩm mỹ có thể so sánh với người trong tiệm hoa.
Cô vừa nhận được đã đội nó lên đầu.
Chỉ là Ôn Kim Nghiêu không ở lại mà bị ông nội bắt về, nếu không cô sẽ trả lại cho cậu một thứ.
Mặc dù chúng đều là những tiện ích vô giá trị.
"Em có biết khi nào chị Mai mới về không?" Tần Minh San lại hỏi vu vơ.
Quả nhiên là muốn hỏi tình hình của Mai Tế Khanh mà.
Hiểu Hiểu lắc đầu: "Em không biết, chị tìm chị Mai sao? Có phải có việc gì không?"
Tần Minh Sơn bình tĩnh đáp: "Xem như cũng có chút việc, chị muốn tìm cô ấy tâm sự, không ngờ cô ấy không có ở đây, không có cơ hội rồi."
Hiểu Hiểu gật đầu làm ra vẻ nửa hiểu nửa không: "Dạ, thật đáng tiếc, hai chị muốn nói chuyện gì? Đến lúc đó em sẽ truyền lời giúp cho chị."
Đây là kết quả mà cô ta muốn, vì thế Tần Minh San cười đáp: "Được thôi, vậy đến lúc đó em nói cho chị, chị sẽ mang kẹo đến cho em."
Một đoạn đường ngắn ngủn, hai người thuận lợi thành công đạt được mục đích riêng.
Lâm Hoa Kiện từ nơi khác trở về, nhìn thấy hình dáng của một cô gái rời đi, lại hỏi cô gái nhỏ đang nghịch vòng hoa trên đầu đứng trước cửa: "Ai vậy?"
Hiểu Hiểu: "Một chị gái trí thức trong viện, đến thăm mẹ."
Lâm Hoa Kiện cũng không quan tâm nhiều, gật đầu rồi đi vào.
Hiểu Hiểu cũng không muốn dính dáng quá nhiều với nữ chủ, bằng không vừa nãy cô sẽ không nói là chị gái trí thức trong viện, mà đã nói thẳng là Tân Minh San.
Bạn cần đăng nhập để bình luận