Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 136

Chuong 136Chuong 136
Không còn cách nào khác, con cái cũng đã lớn, vừa định nói chuyện với anh ấy, anh ấy hiện tại không có việc làm, muốn cùng anh nên duyên với cô gái khác cũng đều không được.
Những cô gái ở thành phố trước tiên sẽ nhìn vào công việc của anh, sau đó là nhà ở thành phố, mà nhà ở thành phố anh không có, đại đội của họ có một ngôi nhà và địa điểm tương đối rộng, nhưng xét cho cùng thì nó không phải ở thành phố.
Công việc... anh ấy thậm chí còn không có một công việc ổn định, công việc bán thời gian và không liên tục như thế, làm gì có cô gái nào đồng ý gả vào nhà này cơ chứ? Cưới về rồi làm gì ra tiền để ăn đây?
Lâm Thanh Thạch cũng vì tương lai của con trai mà buồn rầu, ông luôn suy nghĩ, nếu lúc trước hộ khẩu theo ông thì có tốt hơn một chút rồi không?
Mấy năm nay bọn họ nuôi cừu nuôi thỏ, còn có ruốc cá, phát triển rất tốt, buôn bán bên lề cũng phát đạt, tuy rằng thu nhập hằng tháng của xã không bằng so với các đại đội khác, nhưng so với những mặt khác ở đây, đại đội của họ bây giờ đã không ai sánh kịp, những bà mối làm mai ở đây thích nhất chính là bọn họ.
Hiểu Hiểu biết bọn họ buồn, nhưng cô không thể nói thẳng với họ rằng đừng lo lắng, chỉ cần đợi tin tức khôi phục thi đại học vào tháng 10 năm nay, khi đó cô và Lâm Hoa Khôn đều có thể tham gia thi đại học, họ đậu rồi thì không cần lo lắng nữa vì sẽ có học bổng đại học.
Thời đại này sinh viên đại học rất có giá trị, cô thấy như vậy cũng tốt, trước tiên cô sẽ từng bước vào đại học, có bằng tốt nghiệp, sau này ở đây muốn làm gì thì chỉ cân nắm bắt được cơ hội, ve sau sẽ không cần phải lo lắng về việc tiền lương.
Cho nên bây giờ cô cũng chỉ tỏ ra không biết.
Cô không có lý do gì để biết trước chuyện này.
Cô năm nay là năm hai trung học, hiện tại là năm hai hai, tức là sau năm hai trung học, cô sẽ tốt nghiệp cấp ba, trong vòng mấy tháng sau tốt nghiệp trung học, sẽ là tin tức ve việc bắt đầu khôi phục thi đại học được liên kết liên mạch.
Cô học rất giỏi, vượt lớp hai năm, tình cờ thành sinh viên năm nhất rồi thi vào đại học.
Ôn Kim Nghiêu cũng nhảy cấp với cô.
Cô thực sự không lo lắng việc mình không thi đậu, học sinh cấp ba lúc này... không phải cô nói chứ không có nhiều trường là đi học nghiêm túc, cô bây giờ học cùng trường với Ôn Kim Nghiêu không phải anh ấy giỏi nhất mà là cô giỏi nhất, điểm số hai người rất ngang nhau.
Nhưng cao hơn rất nhiều so với vị trí thứ ba.
Ôn Phương Chính cho bọn họ học một khoá cơ bản, Lâm Hoa Khôn lúc trước bị cô kéo xuống nước, thành tích cũng không tồi, khi có tin tức, lại lôi kéo anh ấy tới một lớp học kèm, cơ hội thi đậu rất lớn.
"Đúng rồi, mẹ à, đây là tờ báo con đã xem, có người đã sửa lại nó." Anh lấy tờ báo đã mang về ra.
Vệ Hỉ Nhạc nhận lấy nó và xem thử.
Mỗi lần nhìn thấy những tin tức như vậy, bà đều đặc biệt chú ý, hy vọng có thể nhìn thấy tên của cậu con trai thứ hai từ trên cao.
Lâm Chấn Giang và Lâm Chấn Hải cũng thò đầu lên nhìn xem. "Lần này không có anh hai nhưng cũng sắp tới rồi." Lâm Hoa Khôn an ủi.
Anh hai của họ lại không phạm phải chuyện gì.
"Đây là đường mạch nha con mua, mọi người chia ra nếm thử đi." Anh ấy chia ra làm bốn, mỗi người một miếng, có cả phần của Ôn Kim Nghiêu.
"Bà ơi, khi nào chúng ta đi gặp bố?"
Hiểu Hiểu nghĩ đến những cây trồng mà cô vừa nhận được trong không gian của mình, giơ tay lên: "Tuần sau cô sẽ đưa các cháu đi."
Vệ Hỉ Nhạc nhíu mày: "Tuần sau không biết mẹ có rảnh không nữa."
"Vậy mẹ đừng lo lắng nha, trước tiên tìm điện báo cho chị dâu thứ hai, đi theo chị ấy, sau đó đến chỗ anh hai, mẹ thấy thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận