Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 163
Có phải em gái thực sự không phát hiện ra hay không? Anh nên làm gì đây? Coi như không phát hiện ra sao?
Theo anh thấy thì người này coi như không tệ.
Tuy rằng ngay từ đầu cảm thấy Kim Nghiêu và em gái mình quá thân cận, vô cùng chướng mắt, thái độ vẫn không tốt lắm, nhiều năm như vậy cũng biết rõ ràng, người này cũng không đến nỗi tệ cho lắm, dáng vẻ em gái đối với những người khác là toàn bộ cự tuyệt, làm cho trong lòng anh có chút cảm thấy không ổn, cô sẽ không thật sự tính toán để vẫn luôn độc thân chứ?
Anh cảm thấy có chút hít thở không thông, đến lúc đó không chừng mẹ sẽ phải chạy từ xa tới bắt cô đi xem mắt, sau đó nhéo lỗ tai anh mắng anh không coi chừng em gái thật tốt, nếu là như vậy, Ôn Kim Nghiêu này cơ hội chắc là sẽ lớn hơn một chút rồi nhỉ?
Lâm Hoa Khôn muốn nói lại thôi, thôi nói lại muốn, cuối cùng vẫn lựa chọn là im miệng.
Quên đi, em gái lớn rồi, lại là người luôn trước sau như một có chủ ý.
Anh vẫn là không nên nhúng tay vào.
Hiện tại vẫn là giúp ngẫm lại lý do, tết vê nhà lỡ như không may lộ ra thì nên giải thích với ba mẹ như thế nào mới được.
Đôi khi Ôn Kim Nghiêu cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, như thể chỉ mới một cái chớp mắt, anh cũng đã đến cái tuổi này rồi.
Từ trong phòng thí nghiệm bước ra, không khí bên ngoài hất vào mặt khiến anh thở ra một hơi lạnh.
Mỗi khi trở về từ phòng thí nghiệm luôn có cảm giác không biết ngày đêm là gì. ##Hôm nay là một ngày đặc biệt - sinh nhật của Hiểu Hiểu. 吧On Kim Nghiêu cầm món quà đã mua từ lâu rồi chậm rãi rời khỏi trường.
Từ sau khi tốt nghiệp anh đều ở lại trường, anh được phân phòng ở, cơ bản mọi thứ sinh hoạt đều là ở tại đây.
Hai bên ven đường có chút vệt nước, sáng sớm hôm nay trời có mưa sao? Ở trong phòng thí nghiệm suốt, chẳng có chút cảm giác nào với bên ngoài.
Sau cơn mưa thì không khí càng trở nên tươi mát hơn hẳn.
Trên đường có rất nhiều người đi bộ, một số người sẽ chủ động chào khi nhìn thấy anh, anh khẽ gật đầu đáp lại.
Vừa đi anh vừa suy nghĩ đến những chuyện lúc trước.
Nhắc mới nhớ, đã lâu anh mới trở lại thành phố này, căn bản không còn lại bao nhiêu kỉ niệm tuổi trẻ, sâu xa nhất chính là tiếng kêu gào cùng máu me khi bố mẹ anh bị tai nạn.
Sao có thể nghĩ đến ký ức sâu xa như vậy chứ?
Có một thời gian anh không muốn tiếp xúc với ai.
Anh không muốn nói chuyện.
Mọi người đều không thích anh, anh không có bạn bè, tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ.
Sau đó anh đi theo ông nội về quê ở phương nam. Anh đã cảm thấy mình không hợp với nơi này.
Ăn uống rồi đến nơi ở, còn cả ngôn ngữ giao tiếp nữa.
Mọi người nhìn anh như thể đang xem cảnh phương Tây, không ai ở độ tuổi của anh chủ động tiến đến gần bắt chuyện với anh. ñKhi đó cô ấy là người đầu tiên đến và tiếp cận, còn nói rằng họ là bạn.
Sau đó Ôn Kim Nghiêu quay sang nhìn lại, anh cúi đầu bật cười, nụ cười dịu dàng khiến nữ sinh đi ngang qua ngạc nhiên. ñ#Rồi từ ngày anh đến đây, dân dần quen với những ngày ở quê, nhà cửa, thức ăn, ngôn ngữ... Anh duy trì sự bướng binh của mình, mặc cho ông nội thuyết phục như thế nào thì anh cũng không muốn giao tiếp với ai cả.
Dù sao thì anh cũng không cần nói lời nào vẫn có thể giao lưu đó không phải sao?
Sau đó bởi vì chuyện gì mà anh bắt đầu cởi mở hơn?
Bởi vì lúc anh cùng Hiểu Hiểu chơi đùa với nhau, cô té ngã đã vậy còn đổ máu.
Anh không thể nhìn thấy máu, lúc đó chỉ có thể mở miệng ra nhắc nhở cô.
Họ cùng nhau học cấp 1, cấp 2, cấp 3 rồi cùng nhau lên đại học. ##Ngoài việc học trong trường, trên thực tế thì anh và Hiểu Hiểu là những người tương đối độc lập và không có bất kỳ người bạn đặc biệt chân thành nào. i Cô ấy nói rằng cô ấy có nhiều bạn bè, nhưng tất cả đều là tạm bợ, lúc đầu tiếp cận với anh vì cảm thấy anh sống quá khép nép. ## Bằng cách này thì họ rõ ràng là những người rất cô đơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận