Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 122
Hiểu Hiểu cảm thấy không thể nào hiểu được, sau vài câu chào hỏi, ánh mắt nữ chính khi nhìn cô có cái gì đó không ổn lắm, cô rất nhạy cảm với thiện ý và ác ý của mọi người.
Đối phương còn cho là mình che giấu suy nghĩ khá tốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh giác đó, Hiểu Hiểu liền cảm thấy không nói nên lời, đây là một ánh mắt quen thuộc, nhưng nữ chính này có phải hay không đã lầm.
Tính ra tuy cô cao hơn so với các bạn cùng lứa một chút, cũng không thể thay đổi một sự thật là năm nay cô chỉ mới chín tuổi, năm sau cô mới được mười tuổi.
Hiểu Hiểu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hiện tại cô không có phát sinh khúc mắc gì với anh tư của mình cả, điểm này cô rất cao hứng, nhưng ở trong hoàn cảnh như bây giờ, không hiểu tại sao lại không vui, cô cũng không hy vọng phát sinh thêm biến cố gì.
Hơn nữa chuyện này thật sự không có đạo lý, đúng là nam chính của cô ta rất được hoan nghênh, điều này không sai, nhưng mà cô ta cũng suy nghĩ quá nhiều rồi, cô không có hứng thú, cám ơn.
Lâm Hoa Khôn cái gì cũng không cảm giác được, cậu rất trì độn, theo cậu thấy, bọn họ rất thuận lợi đem đồ đạc giao đến, sau đó cáo từ rời đi, ngoài ra cũng không xảy ra chuyện khác.
Đi bộ trên đường, một người qua đường nhìn thấy cô, đi đến và hỏi: "Hiểu Hiểu, có phải bọn em thực sự cùng nhau đi lên núi?"
"Hiểu Hiểu, tôi nghe nói nhóc vào núi đánh sói, thật hay giả vậy?"
Hiểu Hiểu nói rõ từng chuyện một: "Không có, tôi vào núi cái gì cũng không làm, chỉ là mang theo chó tìm được bầy sói mà thôi."
Họ cũng gặp bác gái Vương Nguyệt Quế, hỏi họ từ đâu tới đây, sau đó không thể tránh khỏi cũng hỏi mấy vấn đề này.
Hiểu Hiểu pha trò: "La mọi người nói quá khoa trương, cháu chỉ đi theo người ta cùng nhau vào núi, cũng không giúp được gì, khu thanh niên trí thức kia thật sự có sói, nhưng mà những chuyện mọi người nói đều khoa trương, không phải khiêm tốn, bác có thể đi hỏi cha cháu..."
Loại chuyện này, Vương Nguyệt Quế làm sao không biết xấu hổ mà đi hỏi Lâm Thanh Thạch chứ?
Hiểu Hiểu nói không phải, Vương Nguyệt Quế cũng không hỏi nữa, liên tục xua tay: "Cháu đã nói như vậy, vậy khẳng định là đúng, bác không có ý tứ khác, cháu kể lại tỉ mỉ mọi chuyện đã xảy ra cho bác đi." Bà có thể lấy chuyện này khoe khoang với chị em của mình rồi.
"Cháu đã nói xong rồi, bác dâu cả, đậu hũ năm mới của nhà bác đã làm xong chưa? Câu đối đâu, cháu thấy câu đối năm nay viết rất tốt." Hiểu Hiểu nhanh trí chuyển đề tài.
Thật vất vả mới có thể tách ra, Vương Nguyệt Quế luôn lôi kéo cô không buông để nhiều chuyện, muốn cô nói cho rõ ràng mọi chuyện, Hiểu Hiểu cảm thấy, trong khoảng thời gian này mình vẫn nên trốn ở nhà là được rồi, bằng không không có cách nào để yên tĩnh.
Lâm Hoa Khôn cũng nghĩ như vậy: “Trong khoảng thời gian này em cứ ở nhà đi."
Nếu không em gái sẽ trở thành trung tâm đầu đề câu chuyện lúc đi bộ.
Tiếp tục đi tới trước, Hiểu Hiểu lâm vào trầm tư, ba năm qua, bởi vì đều ở cùng một thôn, Hiểu Hiểu vẫn luôn chú ý nữ chính và nam chính.
Trong sách, anh tư của cô chuyển hết tình cảm cho người tình trong mộng đến trên người nữ chính, giúp cô ta giải quyết không ít vấn đề nan giải, thiếu chút nữa nữ chính đã đáp ứng sự theo đuổi của hắn.
Nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn chịu đựng được, trở thành một nữ thanh niên lớn tuổi, tham gia thi vào trường cao đẳng, sau đó thi lên đại học, một ngày kia biến thành kẻ được người ủng hộ trong thời đại này, là một sinh viên đại học đầy triển vọng.
Cũng là ở trong đại học, cô ta và Cố Thiên Cảnh đính ước với nhau, anh tư của cô chính thức trở thành nam thứ, trở thành một vai phụ, chỉ khi nữ chính gặp khó khăn sẽ đi ra nhảy nhót giải nạn.
Hiện tại thì sao, bởi vì nguyên nhân chị em tốt của cô ở chỗ này, đương nhiên anh tư sẽ không di tình đến trên người người khác, hắn và chị em tốt của cô không có hi vọng gì cả, đến bây giờ hắn còn chưa tìm được đối tượng, cho dù biết chị em tốt của cô đối với hắn không có ý nghĩ kia, hắn cũng vẫn độc thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận