Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 90
Lâm Hoa Hoán được một thanh niên kéo đứng lên: "Nếu không nhờ có cậu thì tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì!"
"Đúng vậy, may có cậu phát hiện sớm, nếu không thì làm sao bọn tôi có thể thuận lợi bắt được con vật to như thế..."
Những người dân quân hét lên cảm thán khiến cho mọi người một phen giật mình, tất cả đều cười lên.
"Đây chính là bản lĩnh của những người trong quân đội mà mọi người nên học đó?"
"Làm sao mọi người có thể phát hiện ra lợn rừng vậy?"
"Mọi người...
Lâm Hoa Khôn đứng ôm ngực tự hào, đây là anh trai yêu quý của em, anh ấy sẽ trở thành một người như vậy trong tương lail
Hiểu Hiểu nhìn một núi thịt, trong lòng thấy rất cảm động, bọn họ đã nói như thế, vậy lần này nhà bọn cô ắt hẳn sẽ được chia rất nhiều thịt mang về?
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Vệ Hỉ Nhạc bị thương cho nên đồ ăn ở nhà cũng không tệ, nhưng ai lại đi chê thịt nhiều? Hơn nữa đồ tốt đều phải cho người bệnh, nhưng thực sự người bệnh ăn không được nhiều.
Đám đông dần dần vây quanh tụ tập, các chị gái và các cô các thím càng ngày càng nhiều, một số đang vây xem cái đầu lợn rừng, số người còn lại trong đầu đều đã lên kế hoạch, đưa cặp mắt nhìn kĩ hai anh em nhà họ Lâm, bọn họ đều là những người khỏe mạnh, lương tháng ổn định, đầy đủ năng lực lại còn có nhà cửa, nếu gả vào chính là được hưởng phúc. Nghe nói bọn họ đã có đối tượng, nhưng anh tư thì chưa nghe nói gì, nhưng dù cho có đối tượng thì cũng chưa chắc đã thành, suy nghĩ trong lòng các cô dần trở nên sôi nổi.
Dư Thu Đồng nhìn hai anh em trong đám người đều có chiều cao và khí chất nổi bật, tim đập nhanh một chút.
"Ít nhiều cũng nhờ có bọn họ mới phát hiện ra con lợn rừng này, không hổ là quân nhân, cô nói xem có đúng không?" Cô ta lôi tay Tần Minh San nói.
Tần Minh San cười cười, cũng nhìn bọn họ nói: "Đúng rồi, rất lợi hại."
"Chị Tân, chị không nói chuyện với họ sao? Chúng ta tới trước nói vài câu đi?"
"Bọn tôi không quen nhau nên hiện tại tôi không thể chen vào." Tần Minh San nói thẳng không lảng tránh, đúng là cô không quen cho nên không thể chen ngang, đó là sự thật.
Lâm Hoa Khôn cũng muốn chen vào, nhưng căn bản là không tìm thấy khe hở.
Đồ tể giết lợn đã quen thuộc từ trước, mài dao thật bén rồi xẻ thịt con lợn rừng thật mạnh, xung quanh toàn là máu, có người không dám nhìn, có người thì tròn mắt, lúc này Lâm Hoa Hoán để ý đến mấy đứa em ở bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng hai mắt sáng loá lên của mấy đứa em thì cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm, không biết chính xác là gì nhưng vẫn cứ lo...
Con lợn rừng này lớn nhất, cũng cỡ 300 ký, đem mổ thịt chia từng phần theo số hộ và điểm làm việc trong thôn, nếu nhà ai có đông người thì sẽ được nhiều hơn một chút, nhà nào có ít người hơn và ít lao động hơn thì chia ít hơn.
Những người dân quân lần này đi ra ngoài săn thú, bọn họ cũng dựa vào điểm đóng góp mà được phân chia nhưng sẽ được ưu tiên hơn, ví dụ như được chia thêm nội tạng heo.
Nhà Hiểu Hiểu được chia phần bụng heo, còn có hai cái móng heo, bụng heo được dùng để nấu súp cho Vệ Hỉ Nhạc, móng heo dùng để kho với đậu phộng cũng rất ngon.
Những thanh niên trí thức cũng là thành viên của thôn nên bọn họ cũng có điểm, nhưng không kiếm được nhiều điểm công tác cho nên số điểm tổng không nhiều, nhưng như vậy cũng đủ làm bọn họ vui như tết rồi.
Tần Minh San và Dư Thu Đồng cũng cảm thấy cuộc sống ở đây khá tốt. Những người khác nói rằng những người đã ở đây lâu năm muốn ăn được chút thịt thật quá khó khăn. Nhưng thực tế thì cũng không khắc nghiệt như vậy.
Đêm hôm đó, mùi thịt từ từng nhà dân tỏa ra thoang thoảng, thịt thì làm được thành nhiều món như om, xào, kho thơm... mười tám kiểu nấu nướng.
Sau đó những chàng trai trẻ chưa kết hôn trong lực lượng dân quân đã mở ra một làn sóng bàn tán trên các phương tiện truyền thông. Bởi vì Vệ Hỉ Nhạc đang bị thương, Lâm Thanh Thạch liên đem công việc phân chia cụ thể cho mọi người. Giữa chừng bị thiếu than đá nhưng mọi người lại không dám đến tìm ông để hỏi xin, vì thế nên các cô chạy tới Phương Phán Xuân cùng Vương Nguyệt Quế bên này, nhờ bọn họ ra mặt nói giúp.
Phương Phán Xuân biết Lâm Hoa Kiện đã có đối tượng, người này là y tá ăn lương nhà nước, Hoa Hoán lại thích người bác sĩ quân y kia, nhìn ánh mắt của cậu ấy là đôi mắt của bà liền có thể nhìn ra được, cho nên không cần lo, nhưng có một điều, tất cả đều là gái quê, làm sao hơn được những người có lương cao, có miếng cơm manh áo ổn định ở trong thành phố.
Vương Nguyệt Quế thì không làm như vậy, bà ấy đã nói với những người mai mối rồi, trước đây bà rất thích điều đó nhưng sau khi nói với Hướng Quân vài lần thì bà ấy không bao giờ muốn mai mối cho người khác nữa, thật sự quá rắc rối và thử thách lòng kiên nhẫn, khi gặp người vô lý, chẳng hạn như Tào Phi Yến thì lăn lộn cả nửa đời người đều không nhận được gì rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận