Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 172
Vương Quế Nguyệt kinh ngạc lớn tiếng: "Bọn họ trở về rồi sao, đúng là phải chuẩn bị kĩ càng một chút, em yên tâm, chị sẽ chọn cho em một con dê con tốt nhất, em có muốn sữa dê không? Sáng nay có rất nhiều sữa, em mang về nhà đi, chờ khi bọn họ về rồi, chị làm cho chúng ít bánh và trà sữa để cho chúng nếm thử tay nghề của chị."
Vương Nguyệt Quế và những người khác đã bao cả đỉnh đồi để chăn cừu và sản xuất len, thịt cừu, da cừu, sữa dê và các sản phẩm khác.
Đúng lúc này có người đi tới, đó là một nhóm du khách vừa trở về từ vườn cây ăn trái trên núi, thu hoạch được rất nhiều, định dùng bữa trong nhà hàng của bọn họ.
"Bà chủ, ở đây có món gì vậy?”
Vương Nguyệt Quế vội vàng chào hỏi: "Có thực đơn đây. Món đặc trưng của chúng tôi là thịt cừu. Ngoài ra còn có thể làm gà, cá, thỏ. Khách muốn ăn gì cũng được. Hôm nay có cả sữa dê, anh có muốn một bát...'
Thấy Vương Nguyệt Quế bận rộn, Vệ Hỉ Nhạc chào cười một tiếng rồi rời đi.
Trên đường có thể thỉnh thoảng lại gặp vài nhóm người, bọn họ bị khu vui chơi ở đây thu hút, nơi này đã phát triển các trang trại và tất cả những khu lân cận đều nổi tiếng như vườn cây ăn trái tự phục vụ, câu cá, leo núi, v. v. được quy hoạch rất tốt.
Đã thu hút nhiêu người từ các thành phố lân cận đến với họ để du lịch và tiêu sài, có thể khiến người dân nơi đây kiếm tiền mà không cần đi ra ngoài.
Khi thấy Vệ Hỉ Nhạc thì tất cả mọi người đều chủ động vui vẻ chào hỏi.
Ngôi làng của họ bây giờ đang làm rất tốt, căn bản đều là nhờ có con trai của bà ấy.
Vệ Hỉ Nhạc đi quanh làng mua hai con ba ba, một con dê, hai chai mật ong và một số sản phẩm thủy sản khác.
Bây giờ chỉ còn chờ họ trở lại nữa thôi.
Bà sinh được sáu người con, đứa lớn và đứa thứ tư quanh năm không có nhà, còn đứa thứ hai thì khá hơn, chỗ làm gân nhà thì về quê nhiều hơn. Lâm Hoa Trạch thường xuyên vê nhà nhiều nhất, anh làm việc ở đặc khu rất gân nhà.
Lúc bọn họ trở về đi hai chiếc xe, một chiếc xe dành cho gia đình.
Hiểu Hiểu có một doanh nghiệp ở đây, họ thường sử dụng chiếc xe này nên bây giờ mượn nó để sử dụng.
Bọn họ đã trở lại, Vệ Hỉ Nhạc đầu tiên không nhìn con trai hay con gái, mà là hai đứa cháu gái của bà.
Nữu Nữu nhà Lâm Hoa Khôn và Nhân Nhân nhà Hiểu Hiểu.
Bà đã sinh nhiều con như vậy nhưng nhanh như chớp đã có hai đứa cháu nhỏ, bọn chúng đều là con gái.
Con trai cũng chẳng hiếm lạ gì, bà chỉ yêu mến cháu gái thơm tho mềm mại.
"Bà nội! Bà nội." Nữu Nữu vừa xuống xe đã hô to chạy nhào và lòng ngực bà nội, dang rộng cách tay ôm lấy bà: "Chúng cháu đã về nhà rồi."
Bình thường cũng hay gọi điện thoại cho nhau nên bây giờ gặp mặt cũng không có gì lạ lẫm. "Ai da, Nữu Nữu thật ngoan quá đi, để bà nội xem nào, ái chà, quần áo cháu mặc thật xinh, có phải đã cao hơn rồi không?”
Hiểu Hiểu mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, buông đứa con gái ba tuổi của mình xuống, cô bé chập chững chạy qua ôm bà và Nữu Nữ: “Bà ngoại! Nhân Nhân cũng đẹp, bà ngoại cũng đẹp!"
Vệ Hỉ Nhạc không khép được miệng, mỗi tay ôm mỗi đứa: "Nhân Nhân của chúng ta cũng rất xinh đẹp, ha ha ha.”
Lâm Thanh Thạch nhìn hai đứa cháu nhỏ không để ý đến ông mà thất vọng, chỉ có thể chuyển hướng nhìn con trai, con dâu và con gái, con rể: "Tất cả đã trở về rồi, mau vào nhà ngồi uống trà đi."
Hiểu Hiểu cố ý thở dài một hơi: "Cha à, cha xem mẹ kìa, trong mắt rõ ràng không có chúng con."
Kể từ khi có cháu nhỏ, cô đã không còn là cô gái nhỏ yêu thích của họ nữa.
Ôn Kim Nghiêu nở một nụ cười với cô, không phải đâu, cô luôn là cô gái nhỏ yêu thích của anh. Lâm Hoa Khôn mở cốp lấy quà trong cốp cùng vợ, vừa nói: "Em chưa quen à? Anh đã quen từ khi em sinh ra rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận