Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 58
Đi bưng rượu đến cho các vị trưởng bối, kế tiếp là những người ngang hàng, sau đó Vệ Hi Nhạc dẫn hai cô con dâu đi vào bếp và mang thức ăn ra ngoài.
Vệ Hi Nhạc chỉ vào món thịt viên ở trước mặt: "Đây là đặc sản của con dâu thứ ba nhà tôi, mời mọi người...'
Khi đồ ăn ra tới, không khí liền sôi nổi nên, Lâm Hoa Khôn nhìn đồ ăn thấy thịt nhiều đến như vậy cũng không nhịn được, chưa kể nói đến ăn thịt là không thể thiếu mặt của mấy đứa nhỏ, một trong số chúng lấy tay bốc ăn, Vương Nguyệt Quế thấy vậy liên mắng bọn chúng.
Trẻ con không hiểu chuyện, người lớn cũng biết điều đó, nhưng mà những lúc như này cần phải dạy bảo chúng.
Lam Xảo Mãn nhìn thấy Vương Nguyệt Quế như vậy thì thiện cảm cũng đã tăng lên nhiều.
Từ trên người bọn trẻ cô cũng có thể hiểu được tình huống của nhà bọn họ.
Thịt viên là món được làm ra đầu tiên, đương nhiên cũng không phải đều là thịt, nơi nào có nhiều thịt để có thể làm thịt viên, bên trong còn có thêm bột mì, nấm hương, măng thái hạt lựu... quả thực là Lam Xảo Mãn đã mất không ít công sức để làm ra món này.
Đưa vào miệng, Hiểu hiểu nheo mắt liên thích thú, giơ ngón cái lên: "Chị dâu, món này ăn rất ngon nha!"
Ngon quá đi mất, xem ra anh ba của cô có phúc thật, lại có một đầu bếp bên cạnh anh ấy.
Khi đó, một trong những tiêu chí để chọn vợ hoặc chồng là người đó cần phải biết nấu ăn ngon.
Ai cũng khen ngợi.
Phương Phán Xuân: "Vợ của thằng ba, tay nghề của cháu cũng không tồi nha."
Lâm Đại Hải và Lâm Thanh Sơn đồng thanh nói: "Ngon!"
Vương Nguyệt Quế: "Trời, con đã học cái này ở đâu vậy, nó có thể đưa vào một trong những món ăn ở trong nhà hàng quốc doanh đó, về sau không chừng sẽ có người đến để xin học nấu nữa."
Lâm Hoa Trạch cũng giơ ngón cái lên: "Vẫn phải không ngừng cố gắng hơn nữa."
Lam Xảo Mẫn được mọi người khen nhiều liền đỏ mặt, trong lòng liền cảm thấy vui sướng, tất cả những lo lắng trước đây của cô đều biến mất hất.
Nói chung, gia đình của nhà chồng cũng khá tốt, cả nhà nhìn rất náo nhiệt, sau này khi cô sinh con, cũng sẽ náo nhiệt đến như vậy, cô nhìn thoáng qua Hiểu Hiểu cùng với Lâm Chấn Giang, mặt lại thoáng đỏ lên.
Cô thật không biết xấu hổ, thế mà còn nghĩ đến cả chuyện có con nữa.
Hiểu Hiểu đang ở trong sân đứng tấn, bên cạnh là Lâm Hoa Khôn bị cột vào mấy bao cát trên tay để cùng đứng tấn.
Ba năm đã qua đi, Hiểu Hiểu từ tay chân nhỏ xíu bây giờ đã lớn trở thành một cô gái nhỏ nhắn, thon dài, Lâm Hoa Khôn nay cũng đã lớn hơn, nhưng da vẫn ngăm đen như trước, không nói đến gương mặt trẻ con, chỉ nhìn đến chiều cao thôi, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cao lêu nghêu như một cây trúc, ở thời điểm này đa số đều là thiếu ăn thiếu mặc, ai nấy cũng đều cao gầy, thật sự rất giống mấy cái cây gậy.
Hiểu Hiểu cũng muốn mau mau lớn hơn, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng cây trúc của anh ở hiện tại, cô sợ một ngày nào đó cây trúc này sẽ bị chèn ép mà gãy ngang mất, cho nên hễ có món gì ngon là cô đều nhét vào trong miệng anh để bồi bổ.
Con ngỗng Đại Bạch của nhà bọn họ đang nhìn chằm chằm như đang giám sát hai người vậy, Vệ Hi Nhạc ở bên cạnh đang sửa lại mấy bộ quần áo nhỏ của Lâm Hoa Khôn cho Hiểu Hiểu mặc, con gái lại cao thêm một chút rồi, ống quần có chút ngắn, đồng thời bà còn phụ trách thêm việc tính giờ.
Đây là nhiệm vụ mà Lâm Thanh Thạch giao cho bà.
Mỗi ngày đều phải như vậy.
Hôm nay được nghỉ, mọi người không cần phải làm việc, nên thời gian dài hơn chút. Lâm Thanh Thạch muốn về đại đội, nên giao việc giám sát này cho Vệ Hi Nhạc.
Vương Nguyệt Quế bước nhanh tới, nhìn thấy hai đứa nhỏ ở trên sân, liền khen bọn nó siêng năng giống như mọi khi, sau đó lại đi vào vấn đề chính.
Lần này vẫn là chuyện đó, giống như Vương Nguyệt Quế suy nghĩ trước đó, ánh mắt của Tào Phi Yến rất bắt bẻ, từ năm Lâm Hướng Quân mười sáu tuổi cho đến nay đã đến hai mươi mốt tuổi, cuối cùng vẫn chưa thành nữa, không phải lớn hơn mà là đã già hơn, nếu không phải Lâm Đại Hải nói chuyện, Tào Phi Yến còn muốn tiếp tục đi xem mắt, cho đến khi mình cảm thấy hài lòng mới thôi.
Vì chuyện này, tâm tình của Vương Nguyệt Quế cực kì chán chường và mệt mỏi.
Bà vốn là người biết ăn nói, đã nhiều lần ra trận như vậy, kết quả là vẫn nói không thành, vì đối tượng mà họ nhắm den là một cô thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Vương Nguyệt Quế ở đây là để bàn chuyện đó: "Đã nói chuyện ổn thoả, không thể chậm trễ, phải đợi ngày lành tháng tốt, chúng ta có thể chuẩn bị chút lễ vật, vậy là cuối cùng chuyện này cũng đã kết thúc." Nói xong liên thở phào nhẹ nhõm, nữ thanh niên trí thức thì nữ thanh niên trí thức vậy, dù sao cũng là do người ta tự mình chọn lựa, có tốt hay không, bà cũng không quan tâm lắm.
Ngồi xổm được một chút Hiểu Hiểu lặng lẽ ngẩng đầu lên và liếc nhìn Vương Nguyệt Quế, bà ấy cho rằng việc này xong rồi là có thể thả lỏng ư, đừng có quên, Lâm Vọng Quân và Lâm Hướng Quân kém nhau đến hai tuổi, năm nay hắn đã mười chín rồi, ở hiện tại cũng là thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận