Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 98

Chuong 98Chuong 98
Lâm Hoa Hoán nghe được lời này, từ trong bọc lấy ra một cái bình thủy tinh: "Đây là chị dâu làm cho để mang về, chị ấy nói là nhà mẹ chị ấy làm dưa chua, còn có một vài món con mua được ở đó, mang về để thím đưa cho Chương Chi dùng thử xem có cải thiện hơn được không, chị dâu nói lúc trước chị ấy cũng toàn ăn mấy món này nên cũng đỡ ốm nghén."
Tào Phi Yến cười: "Cái này thật là cảm ơn con bé bỏ công ra rồi, để thím đem về cho Chương Chi ăn thử xem như nào.”
Vân Vi sinh đều là con trai, Chương Chi nếu là thích ăn cái này, thì chắc là cũng sẽ sinh con trai đấy.
Vệ Hỉ Nhạc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, nếu là bà nói, cuối cùng sinh ra là con gái, thì với sự hiểu biết của bản thân bà về người chị em dâu này, thì thế nào thím ấy cũng chửi bà là miệng quạ đen cho mà xem.
Hiểu Hiểu lúc này thấy được bóng dáng Lâm Tú Hồng, cô chạy vội lại đây, một bên chạy một bên kêu: "Mẹ, mẹ, chị dâu đã xảy ra chuyện, chị dâu bị ngất xĩu trên đất rồi."
Chương Chi đang mang thai, việc này thật sự là chuyện lớn, Tào Phi Yến cũng không cảm thấy cô ấy không thể xuống đất, nhiều lắm là không đi làm việc nặng mà thôi, lúc trước mọi người đều là như thế.
Hiện tại nghe lời này, Tào Phi Yến nóng nảy, không biết đứa cháu có bị gì không nữa, mong là sẽ không có việc gì đi.
Bà cũng chưa quên là mình đang ở đâu, vì vậy liên quay sang hô lớn: "Có ai giúp tôi đi gọi bác sĩ đến đây đi."
"Mẹ, có người đi gọi bác sĩ rồi, anh đã cõng chị dâu về nhà rồi." Lâm Tú Hồng chạy đến trước mặt, thở hồng hộc nói.
"Tôi đi về trước nhìn một cái xem chuyện gì xảy ra."
Theo lý mà nói, Vệ Hỉ Nhạc lúc này hẳn là qua đó nhìn xem, nhưng là bà hiện tại còn không có được khỏe cho lắm, nên cũng không vội đi, cuối cùng phải để Lâm Hoa Kiện đại biểu cho nhà bọn họ đi xem, còn không quên nói thêm với anh một câu: "Nếu là con sớm cưới con dâu về đây, thì lúc này liền có con dâu ra mặt rồi."
Lâm Hoa Kiện ngại ngùng sờ sờ cái mũi, không nói chuyện, theo sát phía sau nhìn xem tình huống như thế nào.
Hiểu Hiểu nhìn theo bóng dáng của anh mình, trong lòng thở dài, anh hai anh ba ở bên đó ít nhiều gì cũng đã ổn thỏa rồi, còn anh cả thì ở xa quá, cô nói với Mai Tố Khanh, cả hai cùng nhau nghĩ cách, không thể cái gì đều không làm, nếu không đến lúc đó anh giống như trong sách đều chết thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Hoa Hoán nhanh trí chạy đi thật nhanh, miễn cho mẹ mình nhắc mãi, tuổi tác của anh cũng không còn nhỏ gì rồi.
Không bao lâu, Lâm Hoa Kiện đã trở lại: "Bác sĩ xem qua, nói là mệt mỏi quá độ, hơn nữa mang thai lần đầu phản ứng có chút lớn, nói trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi nhiêu một chút thì sẽ khỏe lại thôi, thím út nói CHương Chỉ thời điểm này đừng nên xuống đất, di chuyển quá nhiều không tốt."
Lâm Hoa Kiện cũng không có nói rõ một số việc anh nhìn thấy, bởi vì anh cảm thấy không nói sẽ tốt hơn. Có vẻ như bên đó có chút vấn đề hiểu lâm gì đó, nhưng nhìn chung cũng không cần thiết phải nói làm gì.
Cứ như vậy mọi thứ trôi qua từng ngày, Lâm Hoa Kiện cùng Lâm Hoa Hoán đều ở nhà, Vệ Hỉ Nhạc rốt cuộc cũng khỏe hẳn.
Mai Tố Khanh đến kiểm tra một chút, cuối cùng đưa ra kết luận là đã ổn.
Hiểu Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cậu không phát hiện cơ thể mẹ tớ có gì không ổn sao?”
Trong sách Lâm Hoa Khôn vì bà ấy mà đi trộm thuốc sau đó bị bắn, sự việc này cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Mai Tố Khanh khẳng định gật đầu: "Hiện tại rất khỏe mạnh, cậu là đang không tin tưởng vào tay nghề của tớ ư?"
Hiểu Hiểu đưa hai tay đầu hàng: "Tớ không hề có ý như vậy, chỉ là tớ không yên tâm về mẹ thôi."
Mai Tế Khanh hu một tiếng: "Có vấn đề gì thì cứ gọi cho tớ, tớ sẽ chạy đến ngay, hoặc có thắc mắc gì cứ viết thư cho tớ cũng được, tớ sẽ giải đáp cho."
Đi tỉnh thành một đoạn thời gian, Mai Tố Khanh quyết định quay trở lại quân đội tiếp tục làm việc.
Hiểu Hiểu sớm đã đoán trước, liền lập tức nhắc nhở: "Cũng không có gì để viết thư, sợ cậu lại không nhận được, tớ chỉ muốn nhờ cậu chuyện này, anh cả tớ ở đó mong cậu giúp đỡ cho anh ấy một chút."
Mai Tố Khanh buồn cười sờ tóc Hiểu Hiểu: "Như vậy không thành vấn đề gì, cậu cũng đừng lo lắng nhiều quá, tớ có một người bạn cũng làm ở đó, tớ sẽ liên hệ cô ấy chăm sóc cho anh cả của cậu ở nơi đó, quan trọng là anh trai của cậu nhìn cũng không phải là người yếu đuối."
Hiểu Hiểu đẩy tay Mai Tố Khanh ra, cố tình hung hăng nói: "Cậu không biết kiểu tóc này rất khó làm sao, sờ lung tung như vậy hư hết tóc của tớ bây giờ."
Mai Tố Khanh thu tay lại: "Ai mà thèm sờ cơ chứ." Khụ, kỳ thật cảm giác khá tốt.
Hiểu Hiểu mỉm cười, cô cũng nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
"Đúng rồi, Tân Minh San người đó cậu còn nhớ rõ chứ."
Mai Tố Khanh trả lời: "Đương nhiên nhớ rõ." Các cô xuyên vào quyển sách này, cô ta là nữ chính mà.
Lần này có cơ hội gặp được, đáng tiếc là nam chính muốn sang năm mới xuống nông thôn, bằng không thì cũng thuận đường gặp nhau một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận