Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 148
Vệ Hi Nhạc thiếu chút nữa là miệng cười rộng đến tận mang tai, bà vung tay: "Không được không được đâu, nếu mọi người làm hỏng thì làm sao bây giờ, làm sao mà đi báo danh được, không thì đến đây, đây là túi đựng giấy thông báo trúng tuyển đó, mọi người sờ sờ cái này đi."
Đó là một túi văn kiện của bưu cục, mặt trên có viết địa chỉ.
Có người biết chữ, liền đọc lên tin tức của người gửi ở mặt trên, một đám người giống như thể đó là một vật bảo bối: "Cho tôi, tôi cũng phải sờ sờ, trở về nhà tôi sẽ không rửa tay, để cho con trai tôi cũng sờ một chút."
"Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn"...
Lâm Thanh Thạch không lộ diện, ông ở bên trong nhìn tủ chứa thư thông báo trúng tuyển, thỉnh thoảng lại nhấc tay sờ một cái.
Lâm Chấn Giang cũng không ngờ lại có nhiều người như vậy.
Tìm một vòng mới tìm được cô út trong phòng của chú nhỏ.
"Cô út à, sao cô lại ở chỗ này?"
Kết quả bị cô út che miệng, làm điệu bộ ra dấu chớ có lên tiếng.
"Con đừng có lớn tiếng như vậy, nếu bị bọn họ biết, cô sẽ chạy không thoát nổi." Ai nấy đều muốn bắt tay với cô, muốn lấy sách vở, sổ ghi chép của cô, mặt cô đều cười đến mức cứng đờ rồi, thật vất vả mới tìm được cơ hội trốn vào phòng của Lâm Hoa Khôn.
Lâm Hoa Khôn trợn trắng mắt: "Thân ở trong phúc mà không biết phúc." Nếu anh có được nó, chỉ mong sao có thể biểu hiện một chút trước mặt mọi người.
"Anh chờ đi, rất nhanh thôi sẽ đến lượt anh." Bọn họ đều đã ước tính xong điểm số.
Lâm Hoa Khôn than ngắn thở dài: "Thư mời trúng tuyển đến tay thì mới là sự thật."
Hiện tại còn chưa tới, tâm tư này của anh hết lần này đến lần khác nghĩ đến đề thi lúc trước, hết lần này đến lần khác đối chiếu điểm, làm cái gì cũng không yên lòng.
"Ông cố nói muốn đến xem, con đi nhanh nên đến trước." Lâm Chấn Giang nhìn cô út.
Hiểu Hiểu cũng nhìn cậu nhóc.
Thật lâu sau, Hiểu Hiểu suy sụp buông thỏng bả vai, xoa xoa mặt, một lần nữa đứng lên: "Đi thôi nào, chúng ta mau di ra ngoài đi."
Ông nội đến như vậy, bọn họ không thể trốn tránh trong phòng mà không đi ra được.
Hiểu Hiểu lôi kéo Lâm Hoa Khôn cùng nhau đi ra ngoài, hỗ trợ chia sẻ công lực, cho dù được chia sẻ rất nhỏ thì đó cũng vẫn được tính là có chia sẻ, anh em tốt chính là phải chia sẻ cùng nhau.
Lúc này đã có người mang theo con nhỏ nhà mình tới, nhìn thấy cô đi ra, họ lập tức giữ chặt tay cô: "Nào nào, nắm tay chị Hiểu Hiểu của con đi, mau lấy chút vía của chị ấy, sau này cũng thi đậu đại học tốt, con nhất định phải trở nên nổi bật!"
"Đứa nhỏ này của ta lần trước thành tích thi cũng không tệ, được hạng hai lận đó, nào mau đến đây bắt tay với chị Hiểu Hiểu của con đi."
Hiểu Hiểu tươi cười với khuôn mặt cứng ngắc, cảm giác mình là một cỗ máy bắt tay không có tình cảm.
Lâm Hoa Khôn quay mặt đi cười trộm.
"Thư thông báo trúng tuyển này là ai đưa tới đây?"
Hiểu Hiểu lập tức chỉ về phía Lâm Hoa Khôn: "Là anh nhỏ của mang tới đó ạ."
Lâm Hoa Khôn: "... Lúc tôi đến bưu cục thì thấy nó."
Căn bản là không đợi được người đưa thư tới đây. Mỗi ngày anh đều đến bưu cục đúng giờ nhận phiếu, lúc đi có gặp mấy người quen mặt cũng biết tin tức này, thời điểm anh lấy được nó, liền lập tức trở về, trên đường gặp được người quen của đại đội Sao Đỏ, còn nhờ bọn họ nhắn lời dùm, bảo họ nói Ôn Kim Nghiêu đến bưu cục.
Của em gái tới rồi, của anh chắc là cũng vậy, người khác cũng không nên cầm lung tung để tránh có người làm hỏng, đây là ba anh nói nên cẩn thận một chút mới tốt, nếu thật sự có chuyện không may, vậy thì không ổn đâu.
Sự thật là thư thông báo đến cùng lúc, ai đó đã gửi lời nhắn nói rằng anh cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển.
Nhóm người Lâm Đại Hải đến, một đám người náo nhiệt nói lời chúc mừng với bọn họ: "Lão Lâm à, ông lại có đời cháu thi đậu đại học rồi, còn thi đậu tận thủ đô, giỏi lắm đó nha!"
Bọn họ khen nhiều đến mức làm ông lão toét miệng cười không ngứớit.
Vệ Hỉ Nhạc nghênh đón: "Cha mẹ à, hai người tới rồi, mau đến đây ngồi nghỉ một chút đi ạ”"
Bạn cần đăng nhập để bình luận