Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 137

Chuong 137Chuong 137
Vệ Hi Nhạc nhìn thấy mặt trời đã lên cao, lúc ra ngoài làm người ta loá cả mắt, trên thực tế lực sát thương trên người là rất cao, lúc trước Vân Vi còn có thời gian giúp mọi người bắt kẻ gian, nhận được nhiều lời khen ngợi, hai cậu con trai lớn lên cũng rất cao ráo và lanh lợi, ở đây cách thành phố không xa, nếu có con dâu đi theo, hẳn là không thành vấn đề.
Lúc này bà ấy mới chịu gật đầu đồng ý.
Lâm Hoa Khôn thở dài một hơi, anh bây giờ muốn đi làm, nếu không thì chính anh sẽ đi.
Ôn Kim Nghiêu: Có một chút thắc mắc nhưng anh đều không có ý kiến gì.
Bởi vì muốn đi xem Lâm Hoa Dương nên trước tiên Vệ Hỉ Nhạc đã chuẩn bị mấy bao lớn nhỏ để đựng đồ, hiện tại anh ấy có rất nhiều đồ lặt vặt nhưng vẫn khó mua nhiều thứ.
Hiểu Hiểu ra ngoài, không có quá rực rỡ và nguy trang một chút, sau đó mang theo Lâm Chấn Giang và Lâm Chấn Hải đi thành phố hội họp với Vân Vi, họ cùng nhau ngồi trên xe lửa.
Kết quả là bọn họ ngồi một hàng ghế bốn người, hai nữ, hai nhóc con trai, luôn bị người khác theo dõi.
Vân Vi phát hiện có gì đó không đúng, nhưng có chỗ nào không đúng thì chị không nói ra được, nâng cao cảnh giác, nơi nào cũng không cho mấy người bọn họ đi, bản thân chị cũng không đi đâu cả, nếu nhất định phải đi lấy nước nóng thì lôi kéo ba người bọn họ cùng đi chung.
Dù sao bọn họ cũng là vé đứng, không có vé ngồi, đi tới trạm nào cũng đứng giống nhau.
Xe lửa loảng xoảng loảng xoảng tiến về phía trước, đoàn xe lửa tiến vê phương Bắc này có rất nhiêu người, trên lối đi nhỏ không đến mức nói là đi lại khó khăn, nhưng cũng là đi lại không dễ dàng, cứ đi hai bước là phải nói với người khác một câu cho qua, nhường một chút mới đi được.
Nhưng người ta đã để mắt tới rồi, sao có thể dễ dàng dừng tay như vậy.
Đến giờ cơm, Vân Vi dẫn bọn họ đi lấy nước nóng, đi tới gần chỗ lấy nước, họ dừng lại, Hiểu Hiểu chủ động nói: "Chị dâu hai à, để em đi lấy nước nóng cho, mọi người ở chỗ này chờ em, chị có thể nhìn thấy em nên không sao cả đâu, chị trông hành lý và hai đứa nhóc nhé."
Cô nói như vậy, Vân Vi liền đồng ý, cô em chồng này đã gần bằng chị rồi, nếu không nói đến tuổi tác, rất nhiều người sẽ đối xử với cô như một người lớn.
Cô một mình đi qua, khoảng cách ngắn ngủi khoảng mười mét, có một đám người xông tới, người này chen chúc người khác.
"Đừng nóng vội mà."
"Nước nóng vẫn còn mà."
"Đừng chen lấn như thế chứ."
Hiểu Hiểu có thể cảm nhận được, chủ nhân của tâm mắt mà vừa nãy nhìn chằm chằm vào mình đang tới gân mình, cô giả vờ không phát hiện ra, vẫn như thường lệ xếp hàng lấy nước nóng, lúc xoay người, một cái khăn tay liên đập vào miệng mũi cô, Hiểu Hiểu run tay, nước nóng văng về phía đó, đây là nước nóng vẫn còn nóng phỏng tay.
"AI" Bà thím cường tráng đứng đằng trước không khống chế được mà phát ra một tiếng kêu đau đớn.
"Bà cầm khăn tay làm cái gì, tôi không biết các người, đừng túm lấy tôi, không phải các người là những tên bắt cóc chứ." Hiểu Hiểu cố ý lớn tiếng nói. "Không phải không phải, là do tôi không cẩn thận nên đụng vào cô thôi." Thất sách(*), trên mặt bà thím tươi cười: Nước nóng này của cô đều vẩy lên tay tôi cả rồi."
[Chú thích: (*) Thất sách: Sai lầm trong mưu tính. ]
"Không phải thì tốt rồi."
Hiểu Hiểu cười, dưới ánh mắt chăm chú của những người khác đang chen chúc tiến lên, một lần nữa lại lấy nước nóng.
Trước khi những người bên cạnh bà thím mờ mịit liếc nhau một cái, bà thím khẽ lắc đầu, đã hô lên như vậy, hiện tại không phải là lúc thích hợp để ra tay.
Tìm một cơ hội khác đi.
Hiểu Hiểu bình an trở về bên cạnh Vân Vi.
Vân Vi nắm chặt lấy cô: "Em vừa hô cái gì vậy?" Vừa rồi mấy tên đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh nổi lên tranh chấp, thanh âm rất lớn, chị chỉ nghe được tiếng Hiểu Hiểu nói cái gì đó, nhưng cụ thể nói cái gì thì lại nghe không rõ, đột nhiên hô lên, cô ở bên kia hình như cũng không nghe thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận