Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 53
Trước đây, mong muốn của anh là được vào làm việc trong những nhà máy sản xuất, phấn đấu trở thành lãnh đạo, cải thiện nâng cao đời sống sinh hoạt của công nhân. Thế nhưng công việc hiện nay anh làm có liên quan gì tới nguyện vọng lúc trước không?
Lâm Thanh Thạch nhìn vẻ mặt của con trai, cũng không nói gì phản đối: "Ba thấy trên đầu giường con có mấy tờ giấy nháp, con muốn làm cái gì thì cứ bắt tay vào thực hiện đi, nam tử hán đại trượng phu, phải dám nghĩ dám làm.”
Lâm Hoa Trạch sửng sốt một chút, trên giường của mình có cái gì nhỉ. Lúc trước, anh cảm thấy có một số vấn đề không được ổn cho lắm, nên mới điều chỉnh, sắp xếp lại cho thật tốt rồi mới đem nộp, nhưng sau đó bản báo cáo của anh lại bị ném qua một bên. Bởi vì lãnh đạo bận rất nhiều việc, bận họp hành, bận bày tỏ lòng yêu nước, bận đọc danh ngôn.
Lâm Hoa Trạch hít sâu một hơi: "Con phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
Cho dù thật sự muốn đổi việc, cũng không thể nóng vội nhất thời. ...
Thời gian đã được hẹn trước, Lâm Hoa Trạch cũng đã chuẩn bị tốt mọi việc.
Anh cũng đã nói rõ với bạn gái, ngày mai bọn họ sẽ đến thăm.
Hiểu Hiểu chỉ là một đứa trẻ, không thể nhúng tay vào được, đành ngồi bên cạnh nghe ngóng.
Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, nhà họ Lam cũng không gây khó dễ gì cả.
Lâm Hoa Trạch và Lam Xảo Mẫn là bạn học thời đại học, bác cả nhà họ Lam lại còn là giáo viên trong trường đại học của bọn họ.
Lúc còn đi học, hai người họ không biết nhau. Sau khi tốt nghiệp và tìm được việc làm, họ mới tiến tới với nhau qua sự theo đuổi của anh.
Nhà họ Lam là một gia đình gia giáo, bác cả nhà họ Lam là giáo sư đại học, ba của Lam Xảo Mẫn cũng ở top hai, mấy năm trước bởi vì mắc bệnh nên đã qua đời, còn mẹ cô thì làm việc ở cung tiêu xã, em trai cũng đã gia nhập cục hậu cần sau khi tốt nghiệp trung học.
Bọn họ dẫn theo rất nhiêu người tới thăm biệt thự nhỏ nhà Xảo Mẫn. Lâm Hoa Dương, Vân Vi, Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu đều đi cùng. Họ hàng bên nhà gái cũng rất đông đủ, ai có thể đến thì đều đến.
Đối phương đưa ra yêu cầu rất hợp lý, Vệ Hỉ Nhạc cũng đem tem phiếu ra.
Bây giờ kết hôn, mọi người đều chú trọng bốn món sính lễ: xe đạp, radio, máy may và đồng hồ.
Trong bốn vật dụng này thì hai vợ chồng bà đã có đồng hồ rồi. Ba thứ còn lại bà đều có tem phiếu, cũng đã chuẩn bị tiền nong kỹ càng. Trước khi kết hôn, tiền lương của Lâm Hoa Trạch hầu như đều đưa cho bà giữ, cộng thêm chút tiền mà bà tiết kiệm được, là có thể mua đủ.
Phòng tân hôn chính là căn phòng kia của Lâm Hoa Trạch. Tuy là chỉ có một gian phòng, nhưng diện tích cũng đủ lớn, có thể ngăn đôi thành hai gian nhỏ.
Lâm Thanh Thạch đã xem lịch mấy lần rồi, nhanh thì một tháng nữa, lâu hơn thì đến cuối năm, còn xa nhất thì phải sang giữa năm sau.
Nếu tổ chức vào tháng sau thì nhà gái cảm thấy quá vội vàng. Còn nếu để đến năm sau thì họ lại lo con gái mình quá lớn tuổi.
Lâm Hoa Trạch cũng có suy nghĩ tổ chức vào cuối năm, dù gì bây giờ anh cũng đang có ý định thay đổi công việc, nếu đám cưới luôn thì sẽ không kịp trang trí phòng tân hôn. Còn mấy tháng nữa mới đến tết, đủ để chuẩn bị chu đáo mọi chuyện.
Bàn bạc xong xuôi, nhà họ Lâm trở về, tiến hành chuẩn bị cho hôn lễ. Hiểu Hiểu bị gián đoạn tin tức mất một thời gian.
Trước ngày diễn ra sự kiện trọng đại, anh về nhà một chuyến, đặc biệt thông báo với mọi người rằng mình đã đổi việc. Anh chuyển tới làm việc trong xưởng áo len, cách đó không xa có một nhà máy cơ khí. Đó là một nhà máy lớn hơn xưởng áo len rất nhiều lần, có hơn một ngàn công nhân, ban đầu chỉ sản xuất những linh kiện kim loại đơn giản, nhưng bây giờ còn sản xuất thêm cả những loại máy móc có cấu tạo phức tạp.
Lâm Thanh Thạch hỏi về công việc cụ thể và đãi ngộ, nhưng anh không nói gì. Khi quyết định thay đổi công việc, anh không suy nghĩ nhiều đến lợi ích cá nhân. Không phải là không có lựa chọn tốt hơn, nhưng sự thật là anh muốn ve quê, gắn bó với mảnh đất quen thuộc này, giúp đỡ được cho càng nhiều người càng tốt.
Hiểu Hiểu biết được kết quả này, lòng tin lại càng tăng lên gấp bội. Cô không nghĩ rằng mình mới chỉ nói mấy câu mà đã có thể mang lại chuyển biến lớn như thế. Bây giờ dòng sự kiện trong cuộc đời của anh ba đã phát sinh một số thay đổi, vậy tương lai sau này anh có còn gặp phải những chuyện như bị què chân, quá buồn bã nên mới về quê để trồng trọt nữa không?
Còn cả anh hai nữa, cũng nên được nhắc tới.
Hiểu Hiểu không chơi một mình, cô đang nghe radio thuật lại "Sự kiện". Lâm Thanh Thạch không nói câu gì, vẻ mặt trâm tư suy nghĩ, chau mày, tất nhiên ông cũng phát giác được, nếu để những chuyện như này tiếp tục xảy ra, thì hậu quả phải nhận sẽ là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận