Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 173: Toàn Văn Hoàn
"Lại tiêu tiền phung phí rồi. Ở nhà cái gì cũng có nên không cần phải mua. Giữ tiền lại cho bọn nhỏ ăn học, thoả mãn sở thích của chúng.'.
Hiểu Hiểu:
"Con không phung phí mà, đây đều là những thứ cần thiết cả. Cha à, con cũng mua rượu dưỡng sinh. Mẹ và cha cứ cách vài ngày lại uống một chén nhỏ trước khi đi ngủ nhé."
"Các con thật là...
Cùng hai cái cháu gái đáng yêu hôn đủ, Vệ Hỉ Nhạc cuối cùng cũng có chú ý đến bọn họ.
"Các con về cũng đói bụng rồi, mẹ đã nấu xong đồ ăn cả rồi, đợi mọi người về ăn đây."
Chiếc bàn tròn lớn trong phòng khách gần như bày đầy đĩa. Thường thì chỉ có hai người ăn hai món là đủ, nhưng khi bọn họ về liền cảm thấy dọn một bàn đồ ăn cũng không đủ. ...
Tào Phi Yến khó thở chỉ vào Lâm Tú Hồng:
"Mày còn mặt mũi nào về nhà, duỗi tay đòi tiền tao, không quản hắn sao? Tao kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà sinh ra mày như thế? Mày có biết không, anh họ của mày về rồi họ lái hai chiếc ô tô, không biết họ đã chở về bao nhiêu thứ hay ho, tao cũng không trông cậy mày xây cho tao một căn biệt thự ba tâng, cũng không cần phải trả hiếu một ít vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán, kết quả là mày xin tiền tao, tao không có tiền, trong nhà này không cần ăn uống à? Vừa lúc mày qua đó xem thử đi, có thể người ta sẽ rủ lòng búng ngón tay cho mày thứ gì đó, đủ để mày sống thêm khoảng thời gian đấy."
Vừa dứt lời, Tào Phi Yến tức giận bỏ đi.
Chương Chi nhìn thoáng qua cô em chồng rồi cũng bỏ đi.
Lâm Hướng Quân cũng không nói gì nhiều, hắn thấy mọi người đều bỏ đi, từ trong túi móc ra một chút tiền lẻ, đây đều là tiên anh tích góp, trên người anh cũng không có nhiều tiền.
"Ở đây anh có một chút, em cầm đỡ đi."
Bị Tào Phi Yến mắng một trận, trên mặt Lâm Tú Hồng không có chút biểu cảm nào, vẻ mặt chết lặng. Chỉ khi nhận tiền từ anh trai, cô mới như sực tỉnh, hốc mắt đỏ bừng lên.
Cuộc sống của cô sao có thể như thế này?
Lâm Hướng Quân thấy cô như vậy thì thở dài:
"Em à, sao không ly hôn đi, em cũng không quá già, con còn nhỏ, chỗ này của anh trai cũng không thiếu tới nổi không chứa thêm một miệng ăn."
Lâm Tú Hồng bướng bỉnh, nói:
"Không được đâu, em không thể ly hôn được, anh ấy sẽ sửa đổi trở nên tốt hơn."
"Đã bao lâu rồi, em xem hắn sửa đổi được bao nhiêu chứ."
Lâm Hướng Quân không tin.
Em rể thoạt nhìn thì còn được nhưng sau đó trở nên chơi bời lêu lổng, đều giao toàn bộ mọi chuyện cho em gái, thường không đi làm, lại còn thích đánh bài với người ta.
Cá độ không lớn nhưng trong nhà không có tiên để hắn ta đánh bạc.
Nhà không có tiên, đây cũng không phải lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ mượn gấp, hơn nữa hắn đánh bạc còn đánh cả người.
Cho dù bị bọn họ chửi mắng cũng như cũ không thay đổi.
Anh đã mấy lần thuyết phục em gái ly hôn đưa các con về nhà nuôi, anh có thể nuôi được nhưng em gái anh lại không muốn, hiện tại ly hôn thì có hơi khó nghe nhưng cũng đỡ hơn xưa rất nhiều, bây giờ là thời đại mới rồi.
Lâm Tú Hồng lại không muốn nghe nữa:
"Anh hai à trong nhà không thể thiếu em được, em về trước đây."
Cô sao có thể ly hôn được chứ.
Trên đường vội vàng rời đi, cô nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, một gia đình ba người, nam ôm đứa nhỏ, nữ cầm tay đứa nhỏ, bóng lưng ba người ôm ấp nhau, chậm rãi đi dọc theo ven đường, thong thả bước đi.
Là Hiểu Hiểu!
Trông cô ấy vẫn như trước, sao cuộc sống lại tốt đẹp như vậy?
Ngoại hình đẹp, học hành giỏi giang, có tiền bạc, có đàn ông tốt, lâu như vậy mới có một đứa con gái thì không có gì là đáng chê cười cả.
Không giống như cô, không thể sinh con cũng không có chút tự tin nào.
Đây chính là số phận.
Lâm Tú Hồng nhanh chân rời khỏi nơi này.
Hiểu Hiểu tram ngâm quay đầu lại, nhưng lại không nhìn thấy ai cả, cô lại quay đầu đi, có lẽ là ảo giác.
Ôn Kim Nghiêu nghiêng đầu:
"Sao vậy?"
"Không có gì đâu ạ, Nhân Nhân à, đây là nơi ba mẹ cùng nhau lớn lên đấy."
"Trước kia ba mẹ đều được sinh ra ở đây sao?"
Ôn Kim Nghiêu:
"Không hẳn là vậy, đến năm 4 tuổi ba mới tới đây."
Nhân Nhân tự đếm ngón tay mình, hỏi mẹ:
"Vậy mẹ với ba khi nào thì quen biết nhau?”
Hai người nhìn nhau cười:
"Khi ba chuyển về đây được một năm."
Nhân Nhân kinh ngạc:
"Vậy thì quá lâu, mẹ ơi, khi nào con mới gặp được người giống ba."
Vừa nói xong, lông mày của cả hai vợ chồng đều nhăn lại: Nhân Nhân à, con đừng lo. Còn tùy duyên nữa ma.
"Nhân nhân ơi, con còn nhỏ, con không cần nghĩ tới chuyện này."
Nhân Nhân ngoan ngoãn gật đầu:
"Con có ba mẹ, ba mẹ là người tốt nhất trên thế gian này, không gặp cũng không sao, con muốn ở bên ba mẹ suốt đời."
Sao có thể có một đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ!
Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực dâng lên một hơi nóng. ##Đột nhiên cảm thấy biết ơn vì sự lựa chọn quyết định của mình lúc đó.
Tuy rằng cô đã nhiều năm không thông suốt, nhưng chung quy vì thời thượng vãn, cô không có sai lầm, mới có thể có được so với phía trước quan hệ càng thân mật hơn, còn có con gái ngoan ngoãn như vậy.
Hiểu Hiểu nắm lấy tay Ôn Kim Nghiêu, cô nhìn anh, đôi mắt híp lại:
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh eml.
Bạn cần đăng nhập để bình luận