Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 144
Lâm Hoa Trạch nói không hiểu: "Em nói rõ hơn một chút đi?"
Hiểu Hiểu nói rõ: "Anh không nghe nói đến chuyện sắp có khôi phục thi đại học sao?"
Lâm Hoa Trạch lập tức nhìn sang trái, nhìn từ bên phải, ổn rồi, hiện tại không có ai cả.
Anh ấy hạ giọng: "Em nghe thấy ở đâu vậy?”
"Cố Cảnh Thiên đó, một lần anh ấy đang đọc sách trong khi chăn cừu và anh ấy ngủ quên. Em đi ngang qua, nghe được và nhìn thấy tài liệu cấp ba của anh ấy. Mấy lần đều là tài liệu học tập cấp ba. Sách anh đọc trước đây không phải loại này."
Lâm Hoa Trạch chần chừ: "Em gái à, đây không phải là chuyện đùa đâu, em thật sự nghe được sao?"
Hiểu Hiểu cười cười: "Anh xem em có phải là đứa trẻ không hiểu chuyện không?"
Lâm Hoa Trạch nghiêm túc: "Anh chưa từng nghe nói qua, nhưng ông của hắn là thủ phủ, hơn nữa trong nhà đều là cán bộ, có lẽ nhận được tin tức trước, em đừng lo, để anh đi hỏi thăm coi sao."
Bọn họ không có mối quan hệ lớn như vậy, Lâm Hoa Trạch cũng không thể trực tiếp đi hỏi, vì vậy anh ấy đưa ra ý tưởng điều tra bên lề, lấy sách giáo khoa của con trai mình và đi đến học viện thanh thiếu niên trí thức.
Con trai anh rất tức giận, nói rằng chương trình học ở thủ đô hoàn toàn khác với họ, anh nói rằng anh vẫn không tin, sau đó anh đưa con đi hỏi người dân ở thủ đô!
Khi anh quay lại, trong mắt anh hiện lên sự phấn khích: "Hiểu Hiểu à, thật sự rất có khả năng sẽ khôi phục lại thi đại học!"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Hoa Khôn là mừng cho em gái vì năm nay cô ấy đã tốt nghiệp, nếu nói là khôi phục lại thi đại học, không phải vừa lúc có thể thi đại học sao?
Sau đó anh nhìn sang em gái đang mỉm cười với mình: “Anh năm à, em mừng cho chúng ta quá, chúng ta đều có thể vào đại học rồi." Trọng âm chính là hai chữ chúng ta.
Lâm Hoa Khôn sau đó mới nhận ra tâm trạng rối bời, em gái đã đưa tài liệu học tập chất như núi: “Anh năm ơi, tin tức còn chưa được tung ra, chúng ta cần phải nhanh lên, phải nắm bắt thời gian, có em giúp anh học bù, anh hoàn toàn có thể đuổi kịp!"
Lâm Hoa Khôn: run ban bật.
Chuyện này đương nhiên cũng muốn nói với Ôn Kim Nghiêu, thành tích học tập của Hiểu Hiểu đều được thừa hưởng không ít từ Ôn Phương Chính, lúc anh ấy học bù, người trong danh sách được chọn cũng có Hiểu Hiểu.
Hơn nữa tình bạn giữa cô và Ôn Kim Nghiêu là một tình bạn khắc sâu trong tim.
Lúc này Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỉ Nhạc biết chuyện đều không nói gì, họ chỉ để Lâm Hoa Khôn học bài, Hiểu Hiểu thì rất tự giác không cần bọn họ phải lo lắng. Chỉ cân bọn chúng thi vào đại học thì không cần lo lắng về công việc nữa rồi.
Thành tích lúc trước của Lâm Hoa Khôn rất tốt và anh ấy có thể đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi, đó là vì bài thi đơn giản, bây giờ chính em gái ra đề làm cho anh ấy hoài nghi.
Nếu kỳ thi trong lớp như thế này thì làm sao anh ấy có thể đạt hạng nhất trong kỳ thi được đây?
Cũng may anh không học cùng lớp với em gái mình, bằng không anh sẽ bị ức chế bởi sự nghi ngờ cuộc sống, nhưng bây giờ anh cũng đã nghi ngờ cuộc sống rồi.
Hay là do anh sau khi tốt nghiệp lâu đã quên quá nhiều kiến thức?
Cảm giác không phải như vậy.
Vì vậy cho nên vẫn là do em gái yêu cầu quá cao đi, anh nghi ngờ những câu hỏi trong kì thi không quá khó.
Vẫn là cha mẹ bất công, sinh ra em gái thông minh như thế.
Oán giận nhiều như vậy nhưng mà Lâm Hoa Khôn vẫn ngoan ngoãn làm, anh cũng biết cái này là vì tương lai của chính mình cho nên không thể lười biếng được.
Ngoài miệng thì to mồm thế thôi, nhưng bản thân vẫn rất lương thiện.
Anh không phải là không có khát vọng của riêng mình.
Hiểu Hiểu một bên học, một bên còn bớt chút thời gian chú ý đến sức khoẻ của Vệ Hỉ Nhạc, trước đây Hiểu Hiểu đã gặp phải kẻ xấu nhưng cô đã tóm gọn được chúng vài lần, không ai muốn làm điều gì sai trái, không gặp được Hiểu Hiểu cũng không cảm thấy kỳ quái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận