Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 88

Chuong 88Chuong 88
"Cái này là thiên phú, mai mốt con cùng anh họ đến tiệm cơm quốc doanh nấu ăn, chắc chắn lãnh đạo nhìn thấy sẽ rất vuil"
Được khen liên tục, Hiểu Hiểu có chút hơi ngượng ngùng.
Lâm Thanh Thạch nhìn cô giơ một ngón tay cái, một chút cũng không cảm thấy mình làm lố.
Trên mặt Hiểu Hiểu xấu hổ, trong lòng lại thấy hưởng thụ, sau đó liền nghĩ sẽ đem tài nghệ nấu ăn này học thật tốt, hiện tại cô đã có niêm tin vững chắc hơn đối với tương lai rồi.....
Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu đang cầm giỏ tre vớt tôm và cá.
Ở nơi này, lâu lâu sẽ có rất nhiều tôm cá, vớt đến mức rụng tay vẫn không hết.
Thỉnh thoảng bắt gặp những con cá to hơn, món canh hầm kiểu này có thể bồi bổ cơ thể cho mẹ. Còn mấy con cá nhỏ, tép nhỏ thì cho gà ăn, nuôi dưỡng chúng đẻ trứng.
Lâm Hoa Khôn đã quen tay, cậu xắn ống quần, tìm đúng chỗ lúc trước. Sau đó chặn ngang cái rọ tre qua dòng nước, cứ như vậy con tôm nhỏ ở bên cạnh rơi vào tay cậu. Sau khi sàng nó, cậu mới sờ tay xuống mò, nếu may mắn, có thể chạm vào cá, lươn, cá trê và thậm chí cả ba ba.
Hiểu Hiểu nhìn Lâm Hoa Khôn đi càng lúc càng xa, liền chọn hướng đối diện với cậu, phải chắc chắn có thể nhìn thấy được thân hình lúc ẩn lúc hiện dưới nước của cậu, loại suối này không sâu, nên Lâm Hoa Khôn không có gì phải lo lắng về em gái. Em gái của cậu không cao nhưng nước lúc này cùng lắm chỉ cao đến eo cô.
Phần sâu là ở bên phía cậu ta rồi.
Phương thức săn bắn hiện tại của Hiểu Hiểu là một phương pháp rất hiệu quả, đó là vết nứt không gian của cô, đây là một vũ khí lớn, chỉ cần nhắm chuẩn phương hướng xé rách không gian, bất kể thứ gì cứng rắn cũng có thể xé làm đôi, mọi thứ đều không phải là vấn đề.
Tuy nhiên, điều này cũng có một nhược điểm lớn, đó là có hơi máu me.
Và nó sẽ gây ra sự nghi ngờ nếu Hiểu Hiểu sử dụng nó thường xuyên, cho nên cô đã không sử dụng thủ thuật này.
Bây giờ cô đã nâng cấp dị năng của mình, có nghĩa là cô có thể thu thập nhiều thứ vào không gian hơn trước, như trong tình hình hiện tại. Cô nhìn thấy thứ gì đó trong nước, thì có thể đem mọi thứ đó vào không gian, khi nước vào không gian thì thấm vào đất, chẳng phải con cá sẽ tung tăng trên đất một cách VÔ vọng sao.
Trước đây không thể thường xuyên sử dụng thủ thuật này vì sẽ rất đau đầu khi hết dị năng, giờ đã nâng cấp sức mạnh, nên việc đến vài lần trong ngày cũng không vấn đề gì, đối với Hiểu Hiểu bây giờ, nếu cô muốn có lợi nhuận bất ngờ, cách thuận tiện nhất là ở bên trong nước.
Chỉ cần cô ra tay, sẽ không bao giờ trở về với hai bàn tay trắng.
Điều đó làm cho Lâm Hoa Khôn cảm thấy em gái của cậu gần đây thật may mắn, lần nào cũng đầy sọt đem về.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy một con cá trắm cỏ cỡ nửa cân đang đứng yên trước những bụi cây rậm rạp, mắt Hiểu Hiểu sáng lên, lúc đầu cô không dùng không gian, muốn thử xem có bắt được không. Không phải là không thể bắt cá bằng tay không, miễn là cô có thể giữ nó vững chắc và bắt đầu nhanh chóng và chính xác là được. ...
Hai người bọn họ ở trên sông vớt cá, Lâm Thanh Thạch và Lâm Hoa Hoán, Lâm Hoa Kiện cũng không có nhà, bọn họ đã đi vào núi.
Hơn nữa bọn họ còn cùng với một số người ở dân quân của lữ đoàn sản xuất lôi kéo, kết bè kết đội đi vào núi.
Vì gân đây họ phát hiện dấu vết của lợn rừng ở những nơi họ thường đào rau dại, nên Lâm Thanh Thạch nhớ lại chuyện đã xảy ra với con trai và con gái út của mình, ông đã nghiêm túc tìm hiểu ngay từ đầu.
Mắt thấy có dấu chân lợn rừng ngày càng bành trướng, ông liền tập kết đám người lên núi đánh lợn rừng, nếu bắt được thì đem về bán cũng tốt, hoặc để đại đội bọn họ cùng nhau xẻ thịt chia nhau ăn cũng được, thế nào cũng không tệ.
Hộ khẩu của Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán không có trong đại đội, nhưng kỹ năng của họ lại rất tốt, thêm vào thì mọi người ở đây cũng không ý kiến.
Đoàn người bọn họ còn mang theo lương khô, dự trữ nếu có tình huống phát sinh, có khả năng sẽ ở lại núi một đêm, hoặc có thể hơn.
Lúc Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch trở về thì đã là ngày thứ hai bọn họ ở trên núi, theo dự tính thì hôm nay bọn họ sẽ quay lại.
Về đến nhà, Vệ Hỉ Nhạc ra mở cửa, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương thơm nồng, khi bước vào bếp thì thấy Lâm Hoa KHôn đang đốt lửa, Hiểu Hiểu đang đứng trên chiếc ghế đẩu thấp vung thìa trong cái nồi.
Lâm Hoa Dương khit mũi nói: Đây là đang làm món gì vậy? Thật là thơm."
Vệ Hỉ Nhạc cười hip mắt: "Em gái con đang hầm ba ba. Hai người ra sông câu cá nhỏ cho gà ăn, chúng bắt được một con ba ba. Nó nặng hơn hai con mèo, còn có mấy con cá trắm cỏ choai choai. Bây giờ ba ba được hầm canh, cá trắm cỏ mẹ để trong thùng, vừa lúc các con về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận