Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 75
"Ngoại trừ điều này thì không còn cảm tưởng gì khác sao? Trong lòng thấy thế nào?"
Mai Tố Khanh tỏ vẻ lạnh nhạt: "Có thể thế nào được đây, tớ cũng chỉ là người lạ mà thôi, cuộc sống của cô ta có liên quan gì đến tớ đâu chứ."
"Vậy còn cậu, cậu đọc qua cuốn tiểu thuyết kia, có còn nhớ gì không? Có thể nói xem cô ta với tớ có quan hệ huyết thống gì được không?"
Hiểu Hiểu gật đầu: "Tớ cũng không chắc, lúc trước tớ mới chỉ đọc qua thôi, còn nhảy qua cả một đoạn ở giữa để đọc tới kết cục luôn, lại đọc lâu lắm rồi, ba năm trước tớ mới biết mình xuyên không vào sách, lúc trước tớ cứ nghĩ mình xuyên vào thế giới khác, không ngờ lại là xuyên vào thế giới ở trong sách."
Nhắc tới điều này, Hiểu Hiểu cũng có chút phiền não.
"Cách đây không lâu tớ mới biết mình xuyên vào sách, còn gặp anh trai của cậu, lúc trước nghe cậu nói qua chuyện này cũng có chút ấn tượng." Mai Tố Khanh cũng lắc đầu cảm thán.
"Có quan hệ huyết thông hay không cũng chẳng sao cả, sau này sẽ không nảy ra chuyện xuất hiện cùng lúc đâu."
Hiểu Hiểu gật đầu: "Ừ, chuyện này để sau lại nói, cậu thấy anh tư của tớ thế nào? Tớ thấy cảnh tượng buổi sáng có chút quen mắt."
Mai Tố Khanh liếc nhẹ cô một cái: "Cau đoán xem tớ nghĩ thế nào."
Hiểu Hiểu mím môi, hai lúm má đồng tiền như ẩn như hiện: "Không có quan hệ với cậu."
Mai Tố Khanh thản nhiên nói: "Đây không phải sự thật sao? Người yêu của anh ta không phải tớ, cơ thể lúc trước của nguyên chủ vốn trôi dạt trên sông, bản thân thì bị thương, nói không chừng lúc tớ xuyên tới đây, cơ thể lúc trước của người đó đã chết rồi, cho dù không chết, cũng chỉ còn chút sức lực, nếu không phải tớ vẫn khống chế được dòng nước chảy ra biển, sau đó được người khác cứu, thì chắc chắn sẽ không sống nổi, nói cách khác, duyên phận của bọn họ khi ấy đã hoàn toàn bị cắt đứt rồi."
Mai Tố Khanh nghiêm mặt: "Anh ta là anh tư của cậu, cậu sẽ không vì chút chuyện này mà đứng về phía anh ta đó chứ?" Cô ấy nheo mắt lại hỏi.
Hiểu Hiểu cực kỳ muốn được sống mà lắc đầu, nâng tay lên: "Không không không, tớ giúp cậu chứ không giúp người thân, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác đâu, cậu thích thì thích, không thích thì thôi, cậu muốn tìm đối tượng khác tớ cũng sẽ cổ vũ cho cậu, không muốn tìm đối tượng khác, tớ cũng sẽ ủng hội!"
Đây cũng coi như lời nói thật, Mai Tố Khanh hài lòng gật đầu.
"Cậu bây giờ thế nào rồi? Chắc là vẫn ổn nhỉ." Mặt cô ấy tỏ ý cười.
Nhắc tới chuyện này, nét mặt của Hiểu Hiểu càng thêm dịu dàng: "Cũng không tệ, tớ cảm thấy mình rất may mắn, không những được ở lại đây, còn được gặp gỡ những người nhà rất tốt."
Mai Tố Khanh hiểu rõ gia đình trước kia của cô như thế nào, có hay không có cũng chả khác là bao, sau này còn chạy đi tự sát, khiến cô phải vào cô nhi viện dưới hoàn cảnh tồi tệ như vậy.
Cô ấy vỗ vai Hiểu Hiểu, không nói bất cứ điều gì hết.
Hiểu Hiểu lắc đầu: "Tớ không phải khổ sở nữa rồi."
Cô hỏi ngược lại Mai Tố Khanh: "Cậu thì sao? Người nhà của cậu thế nào?” "Người nhà của tôi sao, cũng bình thường như bao nhà khác thôi, cha là quân y mẹ là người của đoàn văn công, anh trai thì đi lính rồi, đều là những người yêu nước hơn yêu người nhà, lấy sự nghiệp làm trọng tâm." Đây là điều mà cô ấy không thể hiểu nổi, nhưng họ cũng là những người mà Mai Tố Khanh rất kính nể.
"Bọn họ đều lo cho sự nghiệp của mình nên chẳng quản chuyện của tôi, tôi cũng rất may mắn."
Cô ấy sớm đã không mong đợi gì ở gia đình của mình rồi, như vậy cô ấy cũng không cần phải can dự vào nhiều chuyện, còn có người nhà ở xa không thường xuyên lui tới, thực ra rất Mai Tố Khanh rất thoải mái, nói cách khác cô ấy cũng chẳng biết cách quản tốt mọi chuyện, bởi vì mình đã chiếm lấy cơ thể con gái nhà người ta, tính ra thì Mai Tố Khanh cô cũng được lợi rồi.
"Sau này tớ sẽ làm chuyện mà con gái nên làm, thay cô ấy báo hiếu, những chuyện còn lại, toàn bộ đều do tớ tự quyết định."
Hiểu Hiểu gật đầu: "Vậy tiếp đó cậu có dự định gì không? Cậu có định quay về quân đội không?"
Mai Tố Khanh trầm ngâm một lúc mới nói: "Lúc trước tớ định tới gặp chuyên gia trước, trị bệnh không tốt, sau đó mới được điều động tới bệnh viện hậu phương của quân đội tiếp tục làm bác sĩ-"
Cô ấy lại nhìn Hiểu Hiểu: "Cậu không định chuyển vị trí đi nơi khác sao?"
Hiểu Hiểu lắc đầu: "Ở tuổi này của tớ, cậu nghĩ tớ có thể chuyển đi đâu được đây? Đó là dự định lúc trước của cậu, vậy bây giờ thì sao?”
"Bây giờ tớ định mấy ngày nữa sẽ tới phố huyện, xem quang cảnh xung quanh phố huyện thế nào, rồi mới quyết định."
Đối với Mai Tố Khanh thì bệnh viện ở đâu cũng giống nhau, nếu bệnh viện ở đây có cách đối đãi vừa lòng cô, cô sẽ không để bụng mà ở lại, thậm chí cô có bản lĩnh kêu người khác mở miệng giữ người lại hay không, điều này Mai Tố Khanh vẫn vô cùng tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận