Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 77
Lâm Tú Hồng luôn lén nhìn Mai Tố Khanh, Mai Tố Khanh nhận ra rồi nhưng vẫn vờ như không biết gì, thản nhiên nói chuyện với Hiểu Hiểu.
Ánh mắt này cô gặp qua nhiều rồi, vừa nãy đi trên đường, đừng nói là trẻ con, cả người lớn cũng đánh giá mình.
Tới rừng trúc, Mai Tố Khanh liền cảm nhận được làn gió mát hiu hiu thổi qua, tâm tình cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, Hiểu Hiểu lại quên mất một chuyện, bọn họ đi trên đường không mang theo gì hết, mấy vỏ trúc này mang về kiểu gì được?
Lâm Tú Hồng thấy thế, hào phóng chia giỏ trúc mà cô bé mang tới cho bọn họ.
Vậy là bọn họ bắt đầu đi nhặt, cam được cả một giỏ vỏ trúc quay về.
Nhặt đầy một giỏ trúc, ba người cùng nhau mang về nhà, sau khi chia cho cô bé kia, Mai Tố Khanh mới hỏi: "Có chuyện gì vậy, cô bé kia nhìn gây đến đáng thương, hình như gia đình đối xử khá tệ với cô bé, cha của cậu với cha của cô bé là anh em ruột à, gia cảnh của nhà cô bé rất kém sao?"
Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không phải, chỉ là thím của tớ có chút..." Cô lộ ra vẻ một lời khó nói hết, đang cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.
Mai Tố Khanh nói: "Trọng nam khinh nữ sao? Chú của cậu thì sao? Cũng trọng nam khinh nữ à?" Cô ấy nói mấy lời này một cách rất bình thản.
Đành vậy thôi, chuyện này ba năm qua Mai Tố Khanh cũng gặp nhiều rồi.
"Không phải, chú của tớ mấy năm trước đã hy sinh trên chiến trường rồi, Tú Hồng là người con gái mà ông ấy rất thương, thím của tớ nghe nói ngày trước rất tốt, sau này càng ngày càng bế tắc, biểu hiện trọng nam khinh nữ ngày càng rõ rệt. Do cậu chưa gặp anh họ của tớ đấy thôi, là anh trai của Tú Hồng đó, bộ dáng rất cao lớn, hơn nữa thím của tớ có cuộc sống khá tốt, nhà có người hy sinh nên được nhận tiền trợ cấp, tiền đều ở trong tay bà ấy hết, ông bà nội tớ thấy tội nghiệp nhà thím ấy nên tới sống cùng nhà bọn họ, tuổi tác hai người cũng cao rồi, bác cả và cha mẹ tớ mỗi năm đều đưa lương thực cho họ, thi thoảng còn đưa cả thịt nữa. Bởi vì cơ thể bọn họ rất khỏe, vẫn làm lụng để lấy công điểm được, thêm trợ cấp từ bác cả và cha mẹ của tớ nữa, tuổi của hai anh họ tớ cũng không còn nhỏ, ăn bao nhiêu cũng không đủ no, cũng may là trong nhà dư da nên không thành vấn đề, hơn nữa Tú Hồng vốn dĩ cũng ăn rất ít."
Mọi người ăn no đến sáu bảy phần là thấy thỏa mãn rồi, thi thoảng sẽ ăn thêm cơm, ăn thịt ăn tinh bột, như vậy cũng no rồi, vốn dĩ thời điểm này của cải cũng không dùng để phục vụ nhu cầu ăn uống của mọi người.
"Cô bé đó như vậy mà ông bà nội của cậu không nói gì sao?"
"Ông bà nội của tớ vốn dĩ cũng trọng nam khinh nữ, bọn họ chỉ coi trọng hai anh họ của tớ thôi, còn cháu gái thì chẳng thèm quan tâm gì, tớ còn có bác gái, lúc trước có thể lớn lên trong yên bình, có lúc ba tớ nói, lúc trước định cho cô bé ăn cơm của nhà tớ, nhưng thím tớ thấy vậy lại càng để cô bé ăn ít hơn, toàn bảo cô bé tới nhà tớ ăn cơm, ông bà nội tớ mà ra mặt, đứa nhỏ đó suýt nữa là phải tới nhà tớ để sống rồi."
Hiểu Hiểu nói một cách bất đắc dĩ, Mai Tố Khanh tỏ vẻ nghe đến đây là đủ rồi,
"Thím của cậu cũng thật là..." Cô ấy cảm thấy không biết nên nói thế nào: " Đúng là một lời khó nói hết."
Đây thực sự là con gái ruột của bà ta sao? Không biết lại tưởng đứa trẻ được nhặt về thì có!
Bọn họ về khá sớm nên trong nhà không có ai cả, Hiểu Hiểu nhìn qua đàn gà với ngỗng trắng muốt trong nhà, lấy nước và rau dại cho bọn chúng, thấy bọn chúng mổ ăn, hài lòng nói: "Trứng mà tớ ăn mỗi ngày đều là do bọn chúng cung cấp hết đó."
Vừa nhắc đến trứng gà là nghĩ đến ăn, hai người liếc nhìn lẫn nhau rồi đồng loạt thở dài, cả hai người bọn họ đều thích ăn uống, nhưng thời này thì lấy đâu ra nhiều đồ ăn ngon cho bọn họ ăn đây?
Hiểu Hiểu lúc này chợt lóe ra gì đó trong đầu, nghĩ đến không gian của cô có rất nhiều vật tư, hưng phấn mà phẩy phẩy tay, nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, thấp giọng nói: "Đúng rồi, đồ của tớ ở trong không gian cũng theo tớ tới đây, bên trong có vô số vải vóc quần áo, chỉ là tớ chưa có cơ hội để lấy ra, bây giờ...
Cô đưa ánh mắt long lanh nhìn Mai Tố Khanh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mai Tố Khanh cũng nghĩ đến rồi, lúc đó không gian của cô dư thừa rất nhiêu thứ, nhìn xem có gì dùng được liền cất vào bên trong, có vô số đủ loại đồ vật linh tinh.
"Có cái gì ăn được không?" Nghĩ đến thứ gì đó có thể bỏ vào miệng, cô không ôm nhiều hy vọng mà hỏi một câu.
Hiểu Hiểu cười cười: "Đồ ăn thì sớm đã không còn rồi, cho dù còn thì cũng hết hạn rồi."
Mai Tố Khanh thất vọng mà thở dài.
Hầu hết đồ bên trong của cô ấy toàn là vật dụng, ví dụ như quần áo, chăn mần, vải vóc, dây thừng, bao tay còn có một ít thiết côn, búa rìu, dao, thậm chí còn có cả một cây súng, nhưng cây súng đó không có viên đạn nào, chỉ có thể dùng để đe dọa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận