Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 107
Những thứ này nếu bắt được thì sẽ không bị tịch thu, của ai thì người đó toàn quyền sở hữu.
Hiểu Hiểu nhe răng, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu: "Tuần sau vẫn là anh rửa bát."
Vệ Hỉ Nhạc đi tới, nghe vậy cười lắc đầu: "Hai đứa chú ý một chút, nước lạnh lắm đấy, đừng ngâm nước lâu quá.
Lâm Hoa Khôn: "Mẹ, đừng lo lắng, chúng ta vừa vận động vừa làm nóng lên, cả hai anh em đang đổ mồ hôi, nhìn mồ hôi trên trán bọn con nè."
"Không thể ngâm quá lâu, Hiểu Hiểu, con phải cẩn thận, trong nước có rắn"
Sắc mặt của Tần Minh San nhanh chóng thay đổi khi nghe thấy có rắn nước, vốn dĩ cô ta đang chuẩn bị xuống nước, động tác sững lại một lúc, nhưng nhìn thu hoạch trong thùng gỗ bên cạnh, cô ta cũng giống như những nữ thanh niên trí thức khác, xắn ống quần lên và đi xuống nước.
Mọi người đều ở dưới nước, Tần Minh San không thể không đi xuống, và hơn nữa... Cô ta liếc nhìn thấy Cố Thiên Cảnh đang bước xuống nước, anh ấy cũng ở đây, cô ta không thể để anh ấy nhìn thấy hình ảnh nhút nhát này của mình.
Tần Minh San cũng nhanh chóng nhìn thấy Hiểu Hiểu, cô ta chăm chú nhìn theo động tác gọn gàng của cô, chỉ thấy Hiểu Hiểu thò tay xuống nước để tìm kiếm, không lâu sau liền vớt ra được mấy con ốc đá và trai ở trong nước, lại đem bỏ vào thùng gỗ nhỏ bên cạnh, chừng này hẳn là đã được một cân rồi.
Tần Minh San thận trọng bước tới, nước qua bắp chân ngập đến đầu gối, cô ta rùng mình vì lạnh: "Hiểu Hiểu, động tác của em nhanh quá. Em có thể dạy chị phân biệt giữa đá và trai dưới chân được không?”
Sau ba năm chủ động miệt mài của cô ta, có vẻ như bọn họ đã thành ... bạn bè bình thường.
“Từ từ, chị đừng nhúc nhích.'
Động tác của Tần Minh San đông cứng lại, cô ta nhìn xuống mặt nước và thấy nguyên nhân Hiểu Hiểu bắt mình giữ yên thế đứng, là bởi vì một cái đầu rắn đang trồi lên khỏi mặt nước.
'Aaaaal Rắn!!"
Cô ta nhanh chóng khuyu xuống rồi hét lên, Tân Minh San cũng đã quên mất mình không được nhúc nhích, kết quả là chân cô ta bị trượt dưới nước, giãm phải tảng đá nhẫn nhụi, ngửa người ra sau, thân trên rơi vào trong nước, nước tràn vào mũi, thở không nổi, hai tay đập mạnh, cố gắng tìm một điểm sức lực để chống đỡ.
Khi hét lên, những thanh niên trí thức xung quanh được chia thành hai nhóm. Thanh niên nữ thì sợ rắn liền lùi ra xa, trong khi có một số nam thanh niên sợ hãi, một số không sợ, những người sợ hãi lùi lại, và những người không sợ hãi đã tiến về phía trước.
Cố Thiên Cảnh là người ở gần Tần Minh San nhất, cho nên hắn liền bước nhanh đến hỗ trợ cô.
Hiểu Hiểu ra tay nhanh, con rắn đang ngủ đông trong hang, kết quả bị sóng âm đánh thức, lúc ngoi đầu lên xem thì bị bắt lại, vô lực giãy giụa.
Hiểu Hiểu một tay bóp chặt con rắn khoảng hai cân này, một bên nhìn Tân Minh San quần áo ướt sũng và xấu hổ, Cố Thiên Cảnh nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho cô ta mặc vào.
Đây cũng không phải lần đầu, thật sự mà nói vận khí của Tần Minh San... Rất khó để miêu tả.
Hiểu Hiểu vừa từ khu vực này đi qua, không tìm thấy con rắn nước nào cả, nhưng Tần Minh San này vừa đi tới thì lại gặp, lần trước đi đào rau rừng và nhặt củi, không hiểu sao cô ta cũng bị ong đốt, mũi bị bâm tím và mặt sưng tấy.
Lần khác nữa, Tần Minh San được giao nhiệm vụ đào khoai, cô ta đã cầm cuốc xuống và phát hiện ra một tổ chuột chũi, trong lúc hoảng sợ, phần sắc nhọn của chiếc cuốc đã tự đâm vào người.
Còn có hôm Tần Minh San phải lên núi cắt cỏ, gặp một con rắn độc và bị cắn, cũng may được đồng bọn xử lý kịp thời, chất độc chưa ngấm sâu vào nhưng cô ta cũng đến bệnh viện khám một hồi.
Cũng không phải chuyện gì lớn, một thời gian sau cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng chắc chắn một điều rằng khi cô ta gặp những tình huống này thì khoảng 70% đến 80% là ở cùng với Cố Thiên Cảnh.
Xem ra Cố Cảnh Thiên này là nam chính trong sách rồi.
Đây có phải là cốt truyện cần thiết để thúc đẩy mối quan hệ giữa nam nữ chính hay không?
Nghĩ về điều này, đột nhiên Hiểu Hiểu cảm thấy có chút đồng tình.
Bộ dạng của Tần Minh San lúc này nhất định là không thể xuống nước, Cố Thiên Cảnh và Dư Thu Đồng đã cùng nhau đưa cô ta trở nơi ở của nhóm thanh niên trí thức.
Hiểu Hiểu bỏ con rắn đã kiếm thêm được vào bên trong thùng gỗ, dù sao thì món súp rắn vẫn rất ngon, hai kí lận đấy, còn rất nhiều thịt, đủ để cho bọn họ ăn một bữa no nê rồi.
Có động tĩnh ở nơi đây, Lâm Hoa Khôn liền đi tới bên mặt nước, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?"
Hiểu Hiểu chỉ vào xác con rắn ở trong thùng: "Con rắn này đã làm cho chị Tần sợ, quần áo của chị ấy bị ướt hết rồi, bây giờ đã trở về nhà để thay đồ." Bây giờ mặt trời đã lên cao, nhưng vẫn còn là mùa đông, thời tiết vẫn còn rất lạnh, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận