Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 78
Cũng còn một số thứ linh tinh khác, nhưng trong mấy thứ đó, dễ dùng nhất cũng chỉ có vải vóc và quần áo, cắt hết nhãn hiệu đi, lựa ra mấy bộ có kiểu dáng đơn giản, đem quần áo có màu đen, trắng, xám tro, hồng, xanh... đi bán lấy tiền, công dụng của mấy thứ đó rất nhiều, có tiền rồi, còn phải lo không được ăn ngon sao?
"Len sợi cũng rất được ưa chuộng, cậu có len sợi thì đem đi bán cũng được đó."
"Tới lúc đó đem bán lấy tiền... Mai Tố Khanh rất có kinh nghiệm trong chuyện này, lúc đó cô ấy chưa có chứng minh thư, vậy nên tự tạo cho mình một cái, sau đó tùy cơ ứng biến, cô ấy cũng tiếp xúc qua chợ đen rồi.
Mai Tố Khanh đã từng săn thú trên núi, sau đó đem bán ở chợ đen, nếu không với cái xác không một xu dính túi của cô ấy lúc đó, khó mà sống qua một ngày.
"Công xã của mấy cậu có to không?"
Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không cần tới công xã, tới phố huyện luôn đi, không phải cậu muốn tới phố huyện để gặp chuyên gia sao, phố huyện to như vậy, đồ của chúng ta không lo không bán được đâu."
Người ở công xã vốn không nhiều, người xa lạ thì càng ít, đồ của bọn họ nhiều như vậy, rất dễ bị lộ tẩy.
"Được, cậu có cớ gì để đi cùng tớ không?"
"Anh hai anh ba của tớ đều đang ở đó, tớ tới đó cùng anh tư và anh cả chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.'
"Được, vậy cậu thu thập sửa soạn lại mấy thứ kia đi, chuyên gia kia chắc bốn ngày nữa sẽ tới phố huyện, ba ngày nữa chúng ta sẽ đi."
Tiền trong tay Mai Tố Khanh không còn nhiều, cô muốn ăn ngon, không muốn chính mình phải chịu ủy khuất, trong tay có tiền rồi thì sẽ đi mua đủ thứ trên đời.
Vào mạt thế, có tiền nhưng không dùng được, bây giờ dùng được rồi thì tội gì mà không dùng?
Hết tiền rồi thì lại đi kiếm.
Vậy nên khi cô quay về, cái ví dày cộp rất nhanh sẽ bị móp méo đến không còn đồng nào.
Hiểu Hiểu tìm ra một bộ dụng cụ giải phẫu đưa cho cô ấy, trong không gian của cô còn rất nhiều bộ, đều là mấy thứ đã từng càn quét qua ở một phòng khám tư nhân dởm, dược phẩm sớm đã bị cướp sạch rồi, chỉ còn mấy bộ dụng cụ giải phẫu ở một góc.
Lấy ra được mấy bộ dụng cụ giải phẫu, Mai Tố Khanh vô cùng hài lòng, đã lâu không có cảm giác này, cô ấy cẩn thận vuốt ve chúng, sau đó đưa cho Hiểu Hiểu: "Cậu cầm lấy thứ này trước đi, khi nào tớ đi rồi sẽ cùng cầm với cậu."
Thực ra, nếu bây giờ Mai Tố Khanh cầm sẽ rất dễ bị người khác phát hiện, Hiểu Hiểu nhận lấy, hai người liếc nhìn nhau rồi cười.
"Không ngờ mấy thứ đồ này cũng có ngày dùng được đến như vậy." Hiểu Hiểu có chút tiếc nuối, tuổi tác của cô bị hạn chế quá nhiều, ví dụ như khi cô là một đứa trẻ đi bán đồ, ai mà tin cho được đây?
Vậy nên cho dù cô có vật tư thì cũng chẳng có cách nào đổi thành đồ ăn, hơn nữa vật tư trong không gian của cô còn nhiều hơn của Mai Tố Khanh, lúc đó cô đã che giấu độ lớn không gian của mình, vì không gian của cô lớn hơn của người khác quá nhiều, quá bất thường sẽ dễ gặp rắc rối, nên cô sẽ không để lộ điều gì với ai, nếu tiết lộ, ai cũng có thể chăm chú để mắt tới cô, rồi kéo cô đi giải phẫu, hơn nữa vẫn có người có thể tiến vào không gian của cô, không nói điều gì với bất kỳ ai vẫn là tốt nhất.
Hơn nữa lúc này cô vẫn còn quá yếu để người khác tiến vào không gian của mình, sẽ phải chịu nhiều hạn chế.
Căn bản không có cách nào ứng phó với nguy hiểm ngoại trừ ở trong không gian chờ cho nguy hiểm qua đi.
Không gian của Hiểu Hiểu bây giờ thực sự rất hữu dụng, có thể trông thứ này thứ kia, trước kia đất đai ở mạt thế đã bị ô nhiễm, lúc phát hiện thì quá muộn rồi, không gian của cô cũng trơ trụi một mảnh.
Nghĩ đến việc một đống vật tư kia biến thành vô số thịt và tiền, mắt Hiểu Hiểu cong lên như hình lưỡi liềm, bộ dáng cực kì vui vẻ.
Bây giờ cô không thiếu gạo, thực ra cũng chẳng thiếu thịt, kẽ hở của không gian là đại sát chiêu, nhưng thịt của cô chẳng có cách nào quang minh chính đại đem về nhà ăn, có Mai Tố Khanh thì sẽ không phải lo tới điều này nữa, cô ấy là người trưởng thành, một người trưởng thành có công việc đàng hoàng, thích gì thì ăn nấy thôi, đây không phải chuyện rất bình thường sao?
Mặt khác, Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán đi tới chỗ của Lâm Đại Hải, ông cùng với Phương Phán Xuân đều làm việc đồng áng của riêng mình, nhưng bởi vì có tuổi rồi nên công việc khá nhẹ nhàng, ví dụ như đi xem bãi, ra ruộng đuổi mấy con chim sẻ chuyên phá hoại, ngồi dưới bóng dâm hái đậu vân vân.
Bọn họ tới khá sớm nên Lâm Đại Hải vẫn chưa ra mở cửa, Lâm Hoa Kiện thấy ở bên kia còn có một chồng củi chưa bổ, liền ở lại một lúc để đem củi đi bổ, cũng mang nước tới đổ đầy vào vại nước, Lâm Hoa Hoán liền đi vào bên trong cùng Lâm Đại Hải trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận