Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 80
Hiểu Hiểu và Mai Tố Khanh vẫn đang nói chuyện.
Mai Tố Khanh: "Cậu còn nhớ được ít nhiều nội dung nào trong sách không, có vài thời điểm có lẽ vẫn chuẩn bị trước được."
"Tớ nói cho cậu biết thì cậu phải giúp tớ đó." Hiểu Hiểu vô cùng sáng suốt mà nói.
"Tớ nói cậu nghe, có phải là tác giả cho nữ chính và nam phụ có cơ hội với nhau không, người nhà nam phụ rất thê thảm, anh ta luôn luôn bận rộn trăm bề, một năm cũng không về nhà được một lần, nhưng mỗi khi người nhà có chuyện gì, cho dù là bộ đội cũng không thể ngó lơ được, chắc chắn sẽ xem xét cho anh ta nghỉ phép để về nhà, cứ như vậy mà xâu chuỗi bọn họ lại với nhau."
Hiểu Hiểu phẫn uất: "Kết quả là anh cả của tôi hy sinh trên chiến trường, anh hai bị điều đi chỗ khác, anh ba bị què quay trở về quê trồng trọt, anh út vì lén đưa thuốc để trị bệnh cho mẹ suýt chút nữa bị ăn đạn, còn tớ...
Nói đến bản thân, giọng điệu của Hiểu Hiểu có chút kỳ lạ: "Một cô gái nhỏ chưa lớn, bị một tên tiện nhân nhìn trúng, làm cho phát điên, không biết kết cục sau này thế nào nữa."
Nghe tới đoạn trước, biểu tình trên mặt Mai Tố Khanh vẫn bình thường, nhưng nghe đến đoạn sau, cô ấy bỗng rùng mình, cho dù cô gái nhỏ kia không phải bạn mình mà chỉ là một nhân vật trong sách, cô ấy cũng cảm thấy rất tức giận rồi: "Cậu có biết tên đó là ai không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu tiếc nuối: 'Không biết."
"Chuyện của tớ thì vẫn có thể lo liệu được, nhưng chuyện của anh cả tớ không có cách nào để nhúng tay vào hết, cậu giúp tớ để ý tới điều này một chút..."
Hiểu Hiểu nói ra hết những gì cô nhớ, để Tố Khanh cùng nhau cố gắng, thay đổi vận mệnh trong sách của người nhà.
Nói qua nói lại, Vệ Hỉ Nhạc cũng sắp về đến nhà rồi, bọn họ liên chuyển đề tài, Hiểu Hiểu cũng vào bếp để chuẩn bị, tỏ vẻ hài lòng: "Khả năng nấu nướng lúc trước của tớ chỉ ở mức bình thường thôi, nhưng sau này nhất định sẽ rất tốt, trù nghệ của bà ngoại tớ mười phần, của mẹ tớ là chín phần, thì của tớ cũng phải tới bảy tám phần đó."
Cô nhanh nhẹn đốt lửa, nấu nước, rửa rau, Mai Tố Khanh thấy động tác của cô vô cùng linh hoạt, giúp cô một tay cũng không gây trở ngại cho cô, Tố Khanh liền trêu đùa: "Vậy được, để tớ chờ ăn tiệc lớn của cậu, yêu cầu của tớ không cao, chỉ cần bằng một nửa yến tiệc thời nhà Thanh là được rồi."
"Đi chết đi, lại còn đòi hỏi à, cậu lên trời mà ăn đi..."
Sau khi chuẩn bị xong thì cũng đến giờ Vệ Hỉ Nhạc và Lâm Hoa Khôn về nhà rồi, sao bọn họ chưa quay về nhà nhỉ, không lẽ gặp phải chuyện gì rồi sao?
Lâm Hoa Kiện về trước cả bọn họ, anh vừa giúp Phương Phán Xuân làm việc, vừa nói chuyện với bà ấy.
Anh vừa hỏi mẹ đâu, em họ Vệ Tử Tín đã chạy đến đây rồi, cậu ta vừa tốt nghiệp trung học, hiện tại cả nhà đang tìm mọi cách để kiếm cho cậu ta một vị trí ở tiệm cơm quốc doanh.
Cậu ta vội vã đến mức sắc mặt không hề tốt chút nào, thấy Lâm Hoa Kiện, trước tiên có hơi sửng sốt, sau đó thì thở dài một hơi: "Anh họ?”
"Anh đây, em là Tử Tín hả, đã lâu không gặp." Lâm Hoa Kiện lập tức nhận ra cậu ta.
Bộ dáng cậu ta chẳng khác đi chút nào. “Anh theo em tới bệnh viện đi." Vệ Tử Tín không còn tâm trạng để nói chuyện khác.
Thấy cậu ta như vậy, trong lòng Hiểu Hiểu bỗng có cảm giác bất an: "Sao vậy, đi tới bệnh viện để làm gì?
Vệ Tử Tín giậm chân: "Bác xảy ra chuyện rồi, đang ở bệnh viện, bác sĩ nói tình trạng không được tốt lắm, bây giờ Hoa Khôn và cha em đang ở đó."
Hiểu Hiểu lập tức biến sắc: "Sao lại như vậy? Mẹ bị làm sao vậy?"
Biết mẹ xảy ra chuyện không may, Hiểu Hiểu suy nghĩ rất nhiêu, nhưng dường như cái gì cũng không suy nghĩ ra.
Sao lại như thế được?
Chuyện mẹ bị bệnh không phải phát sinh vào lúc này mà?
Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Anh năm muốn đi trộm thuốc, hẳn là những người khác trong nhà không có cách nào hoặc là không có ở đây mới có thể như vậy, hiện tại trong nhà ai nấy đều tốt, sao mẹ lại bị bệnh được?
Vẫn là Lâm Hoa Kiện thận trọng vững vàng, sau khi trong nháy mắt trái tim mất đi quy luật, hắn liền phục hồi tinh thần, thấp giọng nói một câu: "Chờ tôi."
Hắn xông vào phòng, lấy tiên và giấy tờ tùy thân ra.
Mai Tố Khanh cũng cau mày đi vào lấy đồ: "Tôi đi cùng các người."
Vệ Tử Tín không rảnh an ủi Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, em có biết dượng ở đâu không? Em đi báo tin cho họ, chúng ta sẽ đến bệnh viện trước."
Vừa rồi bác sĩ nói Vệ Hỉ Nhạc đang trong tình trạng nguy hiểm, đến bây giờ hắn ta vẫn còn sợ hãi, nếu như thật sự không kịp, có thể thêm một người đi gặp mặt lần cuối cũng tốt.
Hiểu Hiểu phục hồi tinh thân, cắn cắn môi, một câu cũng không nói nhiều, trước tiên vào phòng lấy con dao phẫu thuật đưa cho Mai Tố Khanh, phòng ngừa vạn nhất, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, cô biết ba ở nơi nào.
Về phía mẹ, nhà họ thực sự cần một người lớn đi theo, anh trai đi là thích hợp nhất.
Vừa mới chạy ra ngoài, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Lâm Hoa Hoán, Hiểu Hiểu nhảy dựng lên: "Anh tư ơil"
Bạn cần đăng nhập để bình luận