Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 56
Khi người lớn bắt đầu bận rộn, Lâm Hoa Khôn đang ở trong sân nhìn cháu trai của mình, Hiểu Hiểu còn quá nhỏ, cho nên lúc nào mọi người cũng cần phải để ý đến.
Bữa trưa ăn xong rất nhanh, cuối cùng cũng đến chiều, những đứa nhỏ liền tập trung lại một chỗ để nhìn người mới.
Lâm Hoa Khôn giới thiệu với tất cả mọi người: "Đây chính là chị dâu thứ ba của chú, còn đây là anh em Lâm Chí Hoà, Lâm Chí Khí, và Lâm Chí Sinh, chúng đều là con của anh họ."
Phân biệt theo độ tuổi là 8 tuổi, 5 tuổi, 3 tuổi, những cậu bé ngoan ngoãn rồi đồng thanh đáp: "Chúng cháu chào dì an
"Được, ngoan lắm, mau lại đây ăn đậu phộng nào." Lam Xảo Mẫn đã sớm chuẩn bị từ trước, cô gọi mấy đứa lại, lấy trong túi ra một nắm đậu phộng rồi đưa cho bọn nhỏ.
"Cảm ơn thím ạ, thím thật là xinh đẹp!" Cậu lớn nhất gọi là Lâm Chí Hoà miệng lưỡi rất ngọt, không hề sợ gì, khi thấy đồ ăn liền nói ra những lời ngọt như đường mật.
Quả nhiên là có đồ ăn ngon có khác.
"Đây là hai anh em Lâm Vinh Hoa, Lâm Vinh Mỹ, 5 tuổi và 2 tuổi."
Lâm Vinh Mỹ cũng là cô gái duy nhất ở trong 5 người cháu của Lâm Thanh Sơn, cô bé rất ngoan hiền, nói về độ được cưng chiều thì không thể so với Hiểu Hiểu, nhưng so với những nhà khác thì cũng cô bé cũng là lá ngọc cành vàng.
"Chào thím al Rút ra từ bài học của lần trước, hai đứa nhỏ liền gọi to, liền được Lam Xảo Mẫn cho một nắm đậu phộng lớn, ăn rất ngon.
"Giỏi lắm, các con đều rất giỏi."
Khi bị gọi tên, mặt Lam Xảo Mẫn có một chút đỏ lên, xung quanh cũng toàn là trẻ con, lúc này Lâm Tú Hồng cũng lại đây, nhìn thấy đậu phộng ở trong tay mấy đứa nhỏ, cũng liền gọi theo: " Chào thím ạ."
"Ha ha ha, em gọi sai rồi." Lâm Hoa Khôn cười ra tiếng, chỉ vào cô mà cười: "Em cũng phải gọi là chị dâu như chúng ta, bọn nhỏ không cùng một thế hệ với chúng ta đâu."
Vừa dứt lời Lâm Tú Hồng biết mình đã gọi sai, liền ngại ngùng mà đỏ mặt, sau đó cúi đầu gọi: "Chào chị dâu ạ.”
Lam Xảo Mẫn liền bật cười, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc khô của cô: "Không sao, không sao đâu, xin chào, em có phải là Tú Hồng không? Đây, ăn đậu phộng đi này." Cô đưa chút đậu phộng cuối cùng để cho cô ấy.
Bây giờ mấy đứa nhỏ đã làm quen xong.
Lam Xảo Mãn nhìn xung quanh, cảm thấy chú em và cô em chồng có ngoại hình thật xinh đẹp, nước da sáng sủa, kém cỏi nhất chính là nhà chú thứ ba của Tú hồng, nghĩ đến việc cô không có ba, Lam Xảo Mẫn lại sờ sờ đầu của Lâm Tú Hồng, sau đó khẽ thở dài, bố cô mất lúc cô còn học cấp ba, lúc đó cô cũng đã lớn, nhưng cô gái nhỏ này vẫn còn ở trong bụng mẹ.
Chưa một lần nào gặp mặt, thật là đáng thương.
"Thím, thím cũng ở tỉnh à, thím ở tỉnh làm gì vậy?" Lâm Chí Hoà tò mò hỏi.
Lam Xảo Mẫn mỉm cười đáp: "Thím làm việc ở trong một xưởng sản xuất áo len."
"Thím làm công nhân à, tốt thật đó, làm công nhân không cần phải lo lắng điều gì, sau này cháu cũng muốn đi làm công nhân."
Lam Xảo Mẫn tiếp tục cười, không nói gì để ảnh hưởng đến cậu bé, dù sao thì người ở thành phố muốn kiếm được việc làm chính thức đều không dễ dàng gì.
Đối với người có hộ khẩu ở nông thôn càng thêm thêm khó khăn.
Nói một hồi, Lam Xảo Mẫn liền quay về trong phòng bếp, Lâm Hoa Trạch cùng với Lâm Hoa Dương dọn bàn ghế ra, họ phải đến nhà của bác Lâm Thanh Sơn để mượn.
Nhiều người đến như vậy, chén đũa và bàn ghế trong nhà cũng sẽ không đủ dùng.
Hai người bọn họ đang bận, Lâm Hoa Khôn cùng bọn họ qua một bên sân khác để chơi, có vài người không muốn rời đi, vì ở trong sân sẽ ngửi thấy được mùi đồ ăn, nếu không phải là vào phòng bếp không được, nên họ chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ đợi.
Khi màn đêm buông xuống, những người khác cũng đã trở vê.
Lâm Thanh Sơn cùng với Vương Nguyệt Quế đã quay về thay đồ để gặp gỡ mọi người và mang theo một cặp khăn lông màu đỏ.
Đây là quà tặng cho thành viên mới đến.
Cũng là quà của nhà họ Lâm tặng con dâu mới để tăng thêm vài phần long trọng, Lâm Đại Hải cùng Phương Phán Xuân đều cảm thấy rất vui vẻ, hai người họ cũng đã thay quần áo, còn mang một mảnh vải tốt vẫn luôn để dành trong rương đến để cho cháu dâu mới.
Có cháu dâu rồi thì việc có cháu chắt trai sẽ không còn xa nữa đâu?
Trong khi mọi người đều đi thay quần áo đẹp hơn, Tào Phi Yến thì cố tình làm ngược lại, cô ta không những không thay mà còn không cho Lâm Hướng Quân và Lâm Vọng Quân thay đồ.
Lúc ở trong nhà Tào Phi Yến còn ngồi kể lể, nói rằng Lâm Hướng Quân và Lâm Vọng Quân đã đi cuốc đất, cả người đều ướt mồ hôi và dính không ít bùn đất ở dưới ống quần.
Cả hai anh em đều không dám hé miệng nói gì.
Tào Phi Yến liền mở miệng giải thích trước: "Làm vườn nên muộn một tí, vẫn chưa kịp thay quần áo, cũng không có quần áo tốt hơn để thay, cho nên đành mặc như vậy, mong mọi người trong nhà cũng đừng có ghét bỏ."
Trong lòng của Vệ Hỉ Nhạc thầm bảo với chính mình là không cần phải để ý đến cô ta, có những người mà bạn cho bọn họ mặt mũi, họ sẽ càng dây dưa hơn gấp mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận