Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 151
Dù không yên tâm nhưng cũng không có cách nào để đi theo.
Đi một chuyến có khả năng sẽ rất lâu mới trở về.
Lâm Thanh Thạch lại không nghĩ đó là một vấn đề lớn. ##Con trai con gái cũng đã trưởng thành cả rồi. WWỞ tuổi này năm xưa ông đã giết được kẻ thù trên chiến trường. ##Chưa kể lúc này còn có người chín chắn và vững vàng đi cùng.
Lâm Hoa Trạch đã mua giúp hai phiếu giường nằm, hai ông cháu họ Ôn đã mua được hai phiếu rồi, thời điểm này mua phiếu giường nằm rất khó, Lâm Hoa Trạch rất tốn công một phen mới dành được hai phiếu, hai vị trí cũng gần nhau, ngay sát vách, có thể chăm sóc nhau bất cứ lúc nào.
Lâm Hoa Khôn lần đầu tiên lên xe rất hưng phấn, mấy ngày sau giống như bắp cải thối, cả ngày đều phải loanh quanh trong một chỗ, có chút khó chịu đối với bản tính hiếu động của anh.
May mắn thay, Hiểu Hiểu đã chuẩn bị trước một bộ cờ vua, mọi người có thể chơi cờ với nhau và những hành khách khác trong thời gian dài này.
Cuộc sống ở trường đại học hơi khác so với tưởng tượng của Hiểu Hiểu. Cô ấy không học đại học, nhưng trường đại học vào thời điểm này khác với trường của họ hồi đó. Bây giờ các khóa học đã đầy đủ và xung quanh là những người tuyệt vọng, một số người thì lười biếng.
Trường đại học trước của cô cũng rất tốt, nhưng luôn có người không muốn học, bọn họ tiêu xài hoang phí, ở đây có giáo trình đầy đủ, chưa kể sau tiết học sẽ tự động và có ý thức đi học thêm, ngay cả thời gian trên đường cũng không muốn lãng phí, hâu như không có sự khác biệt so với trạng thái trước khi thi tuyển sinh đại học.
Bọn họ bị bầu không khí như vậy vây quanh, Hiểu Hiểu vốn dĩ muốn lười biếng, bây giờ cô cũng hơi xấu hổ.
Khi nói chuyện với Lâm Hoa Khôn và Ôn Kim Nghiêu tại buổi họp mặt, cả Lâm Hoa Khôn và Ôn Kim Nghiêu đều tỏ thái độ như một lẽ đương nhiên: "Chắc chắn rồi, cơ hội của chúng ta không dễ dàng đến. Sau bao lâu, kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng đã được tiếp tục. Nếu không chăm chỉ học hành thì sẽ gặp trở ngại trong công việc. Chúng ta phải làm sao? Nhà nước trả tiền và cấp vé cho chúng ta học tập và nghiên cứu, cũng không phải để chúng ta tới ăn mà không làm."
Hiểu Hiểu: "..."
Được rồi, tất cả là do cô suy nghĩ quá đơn giản.
Lâm Hoa Khôn nhìn em gái: "Bây giờ vẫn còn viết thư cho em à?"
Vẻ mặt của Ôn Kim Nghiêu bỗng sượng lại.
Bởi vì vẻ bề ngoài của Hiểu Hiểu quá xinh đẹp, vừa tới trường học đã không ít người để mắt, họ biết cô chưa lập gia đình nên càng nhiều muốn tiếp cận gần hơn, Hiểu Hiểu nhận được rất nhiều lá thư kẹp trong sách của cô.
Tình cờ một lần được Lâm Hoa Khôn phát hiện.
Hiểu Hiểu mỉm cười: "Anh đừng quan tâm, em sẽ xử lý tốt chuyện này."
Ôn Kim Nghiêu gay gắt nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu: "Thư gì vậy?"
Trong lúc anh đang mải mê chăm chỉ học hành thì đã xảy ra chuyện gì? Thu gi vay chu?
Thấy thái độ của Lâm Hoa Khôn như cảm giác được điều gì đó, Ôn Kim Nghiêu càng nhìn cô chăm chú hơn.
Hiểu Hiểu cảm thấy thật bất đắc dĩ, năm nay cô còn trẻ kia mà.
Cho nên anh trai à, anh để ý cái gì vậy chứ, tìm đối tượng cái gì, cái đó có thể ăn được sao?
Có thời gian thì không bằng cô ra ngoài tìm chỗ ăn ngon.
Ôn Kim Nghiêu có chút không vui, anh chép miệng: "Bây giờ không có gì đáng tin cả, mỗi ngày vẫn nên chăm chỉ học hành để hướng về phía trước."
Lâm Hoa Khôn thấy cô như thế cũng không nỡ nhiều lời, hẳn trong lòng em ấy đã có dự tính.
"Em còn nhớ hai thanh niên trí thức ở đại đội chúng ta không?" Lâm Hoa Khôn nhún vai: “Anh mới thấy hai người họ trên đường tới trường, hai em có thấy qua không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu: "Em không có thấy."
Ôn Kim Nghiêu cũng lắc đầu: "Em cũng vậy." Anh bận rộn tới mức không buồn để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt, cũng không dư sức để để ý người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận