Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 73
Tắt đèn, một mảnh yên tĩnh, chỉ có côn trùng ngoài trời kêu vang, Hiểu Hiểu ở phòng anh hai lăn qua lăn lại, ôm gối đầu bò dậy, phóng nhẹ bước chân đi gõ cửa phòng của chính mình.
"Chị Mai, em có thể ngủ cùng với chị được không?”
Mai Tố Khanh còn chưa ngủ, nghe được tiếng bước chân của cô, cho rằng Hiểu Hiểu tới đây lấy đồ vật, vừa mở cửa nghe một câu như thế, cô ấy cảm thấy hết chỗ nói rồi chớp mắt một cái, ngồi xổm xuống, đối mặt với cô nhìn thẳng: "Hiểu Hiểu, nếu không chị và em đổi phòng được không? Chị đi ngủ ở phòng kia, em trở về đây ngủ."
Hiểu Hiểu mỉm cười, thật là một câu trả lời không bất ngờ chút nào.
Cười cười: "Chị Mai, em có vài lời muốn nói với chị."
"Em có chuyện muốn nói với chị à?"
Mai Tố Khanh đóng cửa lại, ngồi ở trên giường, nhìn cô: "Em nói đi."
"Chị Mai, trông chị thật xinh đẹp, em nghe nói chị là bác sĩ." Dừng một chút, giọng điệu của Hiểu Hiểu chuyển sang nhẹ nhàng và chậm chạp: "Ước mơ của chị là làm bác sĩ, chị và em không giống nhau, ước mơ của em là về sau làm cái gì cũng tốt, chỉ cần có thể mang lại cho chị một cuộc sống tốt."
Lời này nghe qua thì không có một chút vấn đề gì, nhưng thân thể của Mai Tố Khanh lại cứng đờ, nhìn Hiểu Hiểu bằng ánh mắt kỳ di.
Lời này là lúc trước các cô thi đại học điền nguyện vọng, bạn thân đối với mình nói lời này, lúc ấy, chính mình nói như thế nào?
Mai Tố Khanh trầm ngâm trong chốc lát: "... Cô thích nghề bác sĩ này, cô muốn trở thành bác sĩ, nếu cảm thấy nghề này cái gì cũng tốt, vì sao không cùng nhau học chung?"
Mai Tố Khanh cơ hồ là nín thở chờ cô gái nhỏ trước mặt nói tiếp.
Cô gái nhỏ cũng không có phụ lòng kỳ vọng của cô ấy, nói ra lựa chọn lúc ấy của cô: "Không, học y hao phí thời gian quá dài, tôi không kham nổi."
Một trận trầm mặc, hai bên đối diện lẫn nhau.
Mai Tố Khanh há miệng thở dốc, dùng giọng nhẹ nhàng gọi ra tên của bạn thân: "Lâm Hoa."
Hiểu Hiểu gật gật đầu, thừa nhận cái tên này
Cô trước khi xuyên sách tên gọi Tô Hoa, hiện tại tên gọi Lâm Hoa Hiểu.
Hiểu Hiểu chỉ chỉ cách vách phòng, ý bảo tai vách mạch rừng, dùng thanh âm vui cười ngọt ngào của một cô bé: "Chị Mai, em tên đầy đủ là Lâm Hoa Hiểu, mọi người đều gọi em Hiểu Hiểu."
Mai Tố Khanh cười, so với cười mỉm trước đó, nụ cười này xán lạn hơn, giống như có thể hòa tan trái tim, cô ấy một tay đem cô bé ôm vào trong ngực, tim đập nhanh: "Chị tên Mai Tố Khanh."
"Chị Mai, tên của chị thật là dễ nghe."
Mai Tố Khanh chớp chớp mắt, đem vui mừng trong ánh mắt của mình đánh tan, cô ấy không nghĩ tới, mình tới nơi này nhìn thấy nữ chính trong sách, còn gặp được niềm vui kinh ngạc lớn như vậy, cô ấy thật sự may mắn, còn có thể ở tại nơi này gặp lại Hiểu Hiểu: "Cảm ơn, tên của em cũng rất êm tai, em hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?" Cô ấy hỏi như vậy, Hiểu Hiểu ở trên lưng viết lại là: [ Cậu chừng nào thì tớ chừng ấy. ]
Hiểu Hiểu từ trong lòng cô ấy đẩy ra, cười nhìn cô ấy, đôi mắt có chút đỏ lên: " Em 6 tuổi." Cô còn thể hiện kí hiệu tay.
[ Thai xuyên? ]
Mai Tố Khanh dùng khẩu hình nói hai chữ này, được đối phương gật đầu khẳng định.
"Còn cậu?" Hiểu Hiểu hỏi lại, cô ấy là từ khi nào đi vào thế giới này?
[Ba năm trước đây. ]
Mai Tố Khanh cảm thấy có chút kỳ quái, ba năm trước Hiểu Hiểu tới đây, còn cô ấy lại là sáu năm trước, thời gian ước chừng kém gấp đôi.
Nhưng loại chuyện xuyên không vào sách này chẳng có chút khoa học gì cả.
"Bây giờ cũng hơi muộn rồi, chúng ta đi ngủ sớm thôi, chúng ta ngủ cùng nhau nhé."
Nói xong, hai người nằm xuống, không nói gì nữa, nhưng hai người nằm trong chăn viết từ ngữ lên tay đối phương để trao đổi.
Bọn họ "nói" với nhau rất nhiều, tâm tình của hai người rất xúc động, vốn tưởng trên thế gian này chỉ có một mình bản thân, không ngờ người quan trọng nhất trên đời ở bên cạnh mình cũng xuyên tới thế giới này, bọn họ sao mà may mắn đến vậy.
Cho tới bây giờ vẫn có thể làm bạn với nhau.
Bọn họ nói chuyện đến nửa đêm, sau đó cơ thể Hiểu Hiểu vốn không thể thức khuya được, lập tức cảm thấy buồn ngủ, Mai Tố Khanh mới không nói chuyện với cô nữa.
(Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện với nhau.) Bọn họ tránh né người khác, vui vẻ nói chuyện với nhau.
Ngày hôm sau, Hiểu Hiểu suýt chút nữa không kịp bò dậy, đêm qua thức muộn quá, cô tới nơi này ăn ngủ và làm việc vô cùng đúng giờ, đột nhiên phải thức đêm, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi và rã rời.
Cô là người thức dậy muộn nhất trong nhà, Mai Tố Khanh sớm đã rời giường rồi, Hiểu Hiểu cũng không biết cô ấy rời giường từ lúc nào, cô ngủ rất sâu, rất an tâm, sau khi biết mình ở đây cũng có bạn, cảm thấy vô cùng thản nhiên và tự tin để sống ở thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận